x 2
Ngày nào mẹ tiễn con đi
Khi nắng khuất sau đồi, khi gió cuốn bên trời
Con nhớ lời mẹ khuyên con ra đi
Mẹ nhìn con rưng rưng dòng nước mắt.
Từ phút đó tâm hồn hằn vết thương đau
Và con tim rã rời ngăn đôi dòng máu
Lời đó nay đã cho ai tình đó nay đã chia tay
Đường đó giờ đã chông gai mộng chưa kịp hái
Em chớm tuổi mộng mơ yêu thầm anh nghệ sĩ
Môi mắt tựa tiên nga tên vốn loài hoa xinh
Trai cả làng si mê xin hoài tim nhỏ bé
Nhưng lỡ nàng đem trao trao đến người không xin.
Mắt nào buồn bằng đôi mắt em
Những đêm lạnh qua rèm nghe hồn
Nhớ hình, nhớ bóng anh lạc bước
Từ khi người đi cuối trời chưa thấy về.
Nhớ gì không anh tiếc gì không anh
Khi trăng xế mành, nhìn làn mây trôi sao tôi thương và nhớ anh
Nhớ ngày hôm nao những chiều bên nhau
Ven rừng thu vắng anh kể tôi nghe bao câu chuyện mình ngày sau
Anh đi mùa xuân mới năm nào
Khắp lối hoa đua sắc đẹp sao
Đưa anh mà bước chân tần ngần
Vì dẫu sao biệt ly cũng vương niềm buồn đau.
Cạn đêm nghe lá úa rơi bên sông
Từng cơn gió khuya gieo lạnh buồn thêm
Người đi chinh chiến xa vời
Mình em gối chiếc canh dài
Đợi ngày tay trong vòng tay.
Tôi đã về đây một sớm thu buồn
Về thăm lần nữa cố đô sầu mơ
Dòng Hương lờ lững uốn mình
Chảy quanh thành xưa phủ rêu đầy
Mà nghe trong lòng sầu vương.
Đường xa vẫn đưa nhau về tới
Nói năng gì cho cạn được hết lời
Tình yêu rối ren nhiều trăm mối
Trót yêu rồi ta ngại gì tiếng cười