Đường khuya mình tôi lặng nghe tiếng sương rơi
Trong vắng im, lòng bồi hồi
Nhớ hôm nào cùng người lạnh lùng sương xuống rồi
Nhìn nhau giờ lâu mà không nói nên câu
Ai tránh sao được nghẹn ngào lúc xuân đời dạt dào
Lòng buồn theo con tàu?
Những giọt nước mắt đã chảy xuôi xuôi nức nở đêm trường
Gọi lại tên em thức dậy kìa bình minh đã lên cao
Lúa trổ đòng đòng mừng dân hai họ em mặc áo mới
Ngày vui trăm năm kết tóc miếng trầu se duyên hai miền thương thêm.
Hiu hắt sương thu pha màu lá
U ám chân mây phương trời xa
Lòng ta chạnh nhớ tới thu nào
Kết lá đếm sao chia cùng nhau.
Tôi đang đi trên con phố tuổi thơ
Mùa thu đến với lá me vàng bay
Tôi đang đi trên con phố tuổi thơ
Mùa thu chết với chiếc xe tang em về đây
Cho anh làm tình nhân
Lúc sáng anh mong anh chờ
Lúc chiều anh thương anh nhớ
Anh hứa yêu em thật nhiều.
Trời xuân dịu êm như đắm say
Nắng xuân in vàng mái hiên ngoài
Hoa đào thắm tươi phô sắc tía
Gió uốn cành lá bướm lượn bay
Thôi! Thế từ đây đành đứt đoạn
Thôi! Anh về đi, về với vợ với đàn con
Để mặc cho em đời phấn son và xóm vắng
Chờ trông mỏi mòn
Thôi! Thế từ đây đứt đoạn từ đây.
Từ ngày đi lính vai khoác áo nhà binh
Bạn đời chưa có cũng không có bạn tình
Người thì không xấu nhưng chẳng xinh
Thật thà vui tính yêu nhà binh
Thích đi đó đây trong đời lính.
Mình có ba người vừa đúng nét đôi mươi
Những chiều mây lưng trời tầm mắt hướng xa xôi
Ngày sau một hai trong ba đứa không chung đường chắc nhớ nhau nhiều lắm.