Ra đi một sớm buồn sương mờ chập chùng buông
mênh man ơi lạnh lùng hồn xao xuyến
Chia ly một bóng người âm thầm
dìu chân tôi lưu luyến đưa vài tiếng lên đường
Một nghìn năm trước trong đời Trần Nam Quốc
Có cô công chúa Loa ra đời nuôi nấng hoa
Trời làm nắng gió sau một chiều giông tố
Các hoa trên gác lầu phải một cơn đớn đau
Nàng vạch mẫu đơn trôi lạc mất con
Khấn xin công chúa Loa đền nụ hoa cho bà
Kìa kìa sáng hôm nay nghe tim rộn ràng
Chim hót trên cành hoa nở trên cây
Ôi mặt trời mọc ôi mặt trời say trên nước non này
Trời khuya vui bước bên đường Catina
Người đi còn dăm ba khách không nhà
Ngàn mây sao chiếu trên trời đầy mơ
Hàng cây lặng im nghe gió dưới trăng mờ
Còn kia vài ba búp bê đang nhìn
Ngồi im và vương mắt trông xa mơ hồ.
Khi lên mười tám bao anh phải lòng
Ba me thường nói hãy liệu cho xong
Mẹ ba không nài ép, mong con có đấng ông chồng
Trong giới giàu sang
Ngày anh ra đi với chiếc áo xanh màu hoa
Ngày anh ra đi vai súng hiên ngang đường xa
Băng suối qua rừng chập chùng, hay những đêm dài lạnh lùng
Sương mờ nẻo vắng bước chân anh không ngại ngùng
Version 1: theo trình bày của Hoàng Oanh (trước 75)
Chiều nào em đưa anh trên đường xa
Ra đi lòng vương bóng quê chìm trong khói sương mờ
Còn nụ cười tươi thắm tô những em tôi
Bao nhiêu ngày vui mong chờ anh quay về nơi cũ
Tôi sẽ dìu em về ngôi vườn cũ loang vết chân tàn phá
Tôi sẽ dìu em thăm mái tranh hiền mà đành bỏ đi xa
Ruộng vườn bơ vơ không lời hò tiếng hát
Em thơ không cười theo cha ra thành
Tìm nếp sống giành tìm tấm áo lành nuôi ấm thân.
Chuyện tình đôi ta như thuyền không bến đỗ
Anh đưa em về đâu? Trên suốt nẻo đường tình
Chuyện tình ngày xưa anh trách ai hững hờ
Hay vì gian dối nhau, mơ chuyện tình mai sau.