Hoàng hôn in trong mắt em
Dòng thời gian như lắng êm
Một tà áo thu u buồn
Đắng cay trên môi hồng
Tóc xanh phai nhạt hương.
Mộng về giữa mùa hoa nở
Trên môi ngậm một nụ hồng
Giòng đời dừng chân soi bóng
Mái tóc như gọi buồn lên
Ngày em lớn khôn ngô lúa mọc cao ngoài đồng
Mưa lũ nhiều đêm thành dòng, cha vẫn còn nay núi mai sông
Ðêm vắng đường dài người yêu mang chí lớn ra đi
Dâng cả đời trai em ngồi đây ước lòng chờ người
Tiếng ve nức nở hè đến đây rồi
Trước sân trường hôm nay em và tôi
Nhìn nhau nói chẳng nên lời
Ngày mai cách biệt phương trời
Chắc gì vui giây phút chia phôi.
Chiều nay em đến lệ đẫm mi gầy
Ngoài hiên mưa gió lạnh buốt đôi tim
Mùa thu tàn úa buồn không bến bờ
Lòng người thường hay thay đổi
Chuyện đời buồn như lá úa.
Ngày hoà bình em phải ra thăm
Ngày hoà bình em phải ra thăm
Quê các anh quê hương Hà Nội
Ngày hoà bình mong ước đôi ta
Đường Sài Gòn ra Bắc không xa
Bao nhiêu năm ngăn đôi tình nhà
Hai mươi năm liền chưa thấy giấc ngũ yên
Em lớn lên trong sự buồn phiền
Trong mùa loạn ly từ giã quê hương
Nhớ mùi mạ non thương về dòng sông buồn
Từ bao năm quê người sống phiêu linh
Mơ đồng lúa xanh thơm
Êm đềm dìu theo cánh gió
Vang tiếng tiêu ru hồn lúc chiều vàng
Reo lòng khách mơ màng khúc thanh bình.
Buồn chi em khóc chi em
Đừng để lệ buồn tơ sầu
Buồn chi em khóc chi em
Cho lòng mình thêm cay đắng.
Chiều nào em đưa anh trên đường xa
Ra đi lòng vương bóng quê chìm trong khói sương mờ
Còn nụ cười tươi thắm tô những em tôi
Bao nhiêu ngày vui mong chờ anh quay về nơi cũ