Ngày một ngày hai cách biệt nhau
Chẳng được cùng em kê gối sầu
Ngẫm chuyện thế gian cười ngặt nghẽo
Cùng cười những chuyện thế gian đau.
Thôi! Thế từ đây đành đứt đoạn
Thôi! Anh về đi, về với vợ với đàn con
Để mặc cho em đời phấn son và xóm vắng
Chờ trông mỏi mòn
Thôi! Thế từ đây đứt đoạn từ đây.
Từ ngày đi lính vai khoác áo nhà binh
Bạn đời chưa có cũng không có bạn tình
Người thì không xấu nhưng chẳng xinh
Thật thà vui tính yêu nhà binh
Thích đi đó đây trong đời lính.
Tìm hoa bốn mùa bao nhiêu màu hoa mến yêu
Bao nhiêu màu hoa mỹ miều hoa nở dâng ngát hương yêu
Màu hoa tươi thắm, ôi màu của ngàn ước mơ
Nhớ ngày mình còn ấu thơ sao thời gian như giấc mơ
Đồi cao, cao núi cao
Rừng sâu, sâu rú sâu
Cũng có, có lối leo đường trèo
Đường treo, treo giữa đèo
Đường dẫu, dẫu hiểm nghèo
Đường ta, ta vẫn có lối theo
Vì cuộc máu xương năm xưa nên anh bỏ học lên đường
Từ hạ đến thu sang đông quanh năm đã đầy nghĩa sống
Những chiều chìm lấn trong mây những chiều luyến nhớ dâng đầy
Lắm lần muốn mời các em ra đây thăm chơi cho biết một ngày
Nhạc quê hương đây nhạc quê hương lời dân ca chan hòa yêu thương
Ai sống tha phương lui bước phong sương
Về nghe tình ngát canh trường
Lang thang như thú hoang ta đi khắp phương trời
Đời ta như cỏ cây lấy thiên nhiên làm vui
Vô tư như đoá hoa ta yêu hết nhân loại
Tình yêu đem sớt chia thứ tha trên bờ môi
Chiều xưa ngắt cánh hoa anh khẽ nói em rằng
Ngày sau duyên đôi mình vì đâu ngăn cách nhau
Người đi xa quê quen nếp hào hoa phong sương
Quên tháng năm dài đi xây mộng ngày mai
Cho tương lai vẹn ý duyên mình còn tươi đẹp mãi
Đầu năm hoa lá xôn xao nở như đón chào
Nhờ anh tiên đoán năm nay duyên nợ thế nào
Phận nghèo chẳng dám ước cao chỉ cần tình nghĩa với nhau
Nếu ai tâm đầu ngõ lời làm nên giai ngẫu