Ngày hoà bình em phải ra thăm
Ngày hoà bình em phải ra thăm
Quê các anh quê hương Hà Nội
Ngày hoà bình mong ước đôi ta
Đường Sài Gòn ra Bắc không xa
Bao nhiêu năm ngăn đôi tình nhà
Hai mươi năm liền chưa thấy giấc ngũ yên
Em lớn lên trong sự buồn phiền
Trong mùa loạn ly từ giã quê hương
Nhớ mùi mạ non thương về dòng sông buồn
Từ bao năm quê người sống phiêu linh
Mơ đồng lúa xanh thơm
Êm đềm dìu theo cánh gió
Vang tiếng tiêu ru hồn lúc chiều vàng
Reo lòng khách mơ màng khúc thanh bình.
Tìm em sao không thấy ngày hoang vu chân buồn
Về đây con phố xưa xót xa niềm ước mơ
Còn đâu giữa đời mình tình vui như giọt nắng
Còn đâu em tóc dài hong giữa trời bồng bềnh.
Từ Nam Quan, Cà Mau
Từ non cao rừng sâu
Gặp nhau do non nước xây cầu
Người thanh niên Việt Nam
Quay về với xóm làng
Tiếng reo vui rộn trong lòng.
Trong lòng anh đổ mưa khi mùa mưa vừa dứt
Em giờ quên thật mau, anh giờ ôm tình sầu
Em đã giết anh đêm đêm
Với lời nguyền xa xưa đó
Giờ đây lòng anh nghe quá đỗi điêu tàn.
Rồi theo năm tháng, nắng mưa bạc đầu
Ngày dài theo nhung nhớ, khói sương giăng mơ hồ
Gọi lời tình xưa phủ kín cơn mê ngày ấy
Chúng tôi có hai mươi năm làm tuổi trẻ
Chưa bao giờ hưởng trọn một ngày vui
Khi lớn lên quê hương chung lửa đỏ
Tuổi thanh xuân mà lỡ mất nụ cười
Thân em như hạt mưa như hạt mưa sa vào đời
Cuộc đời không mấy vui chỉ toàn nỗi đắng cay
Thân em như hạt mưa như hạt mưa giữa khung trời
Phó mặc với rủi may.
Mẹ nói với anh mẹ rất thương em
Thương vì nết na nhu mì ngoan hiền
Ý mẹ thầm mong em là dâu
Xin em một câu hẹn ước
Cậy người qua mai mối trầu cau