Chiều vương sáo êm du say hồn quê
Gió vi vu lay tình quê lòng tha thiết mong ngày về
Chiều quê, tình quê, nào ai đang vui nắn khúc say mơ
Mơ tiếng tiêu đây hồn núi sông
Ai lắng nghe theo giòng nước trong, chiều quê?
<Đêm Buồn Tỉnh Lẻ>
Ngồi trên mỏm đá
Nghe lời thông hát lòng man mác buồn
Đà Lạt vào đông
Mưa phùn lất phất thêm tiếng suối tuôn
Khơi lại kỷ niệm mười mấy năm qua rồi
Xa vùng băng giá nhớ nhung riêng lòng tôi.
Ta về đây sau bao năm xuôi ngược khắp nơi
Ngày đêm lang thang không tương lai không cần ngày mai
Đời ta vẫn vui như cánh chim ngàn phương
Chẳng biết mai đây sẽ đưa ta về nơi đâu.
Cứ mỗi độ trăng lên
Nơi ngôi nhà huyền bí mập mờ giữa hàng thông
Có một người con gái
Nhan sắc thật liêu trai ngồi xoã tóc nhìn trăng
Này Thúy hỡi hát lên cho long người ấm mãi
Nào Thúy hát lên cho tình người không phai
Cuộc đời là mây bay là gió cuốn để rồi còn được gì
Còn gì còn gì mà tranh nhau Thúy hỡi
Khi đến chân đồi phai nắng hoàng hôn rơi dịu êm như giấc mơ
Có tiếng sáo ai đang say sưa êm đềm, thoáng có mái lều nhẹ buông khói lam
trong sương chiều rơi
Anh sẽ lên trên ngọn Hồng Lĩnh
Hái cho em một cánh hoa rừng
Thầm khắc tên em vào phiến đá rêu xanh
Rồi vây quanh bằng trái tim anh.
Nằm nghe ven đô rền vang súng thù
Đạn bay vi vu trời loan khói mù
Tình yêu hôm qua giờ bay đi xa biết đâu bến bờ.
Đường xa, mưa nắng không sờn chí
Đàn ơi, ta với ngươi cùng đi
Chiều nay vang khúc ca ngàn phương
Cười lên, cho xoá bao sầu thương.