Khi đến chân đồi phai nắng hoàng hôn rơi dịu êm như giấc mơ
Có tiếng sáo ai đang say sưa êm đềm, thoáng có mái lều nhẹ buông khói lam
trong sương chiều rơi
Anh sẽ lên trên ngọn Hồng Lĩnh
Hái cho em một cánh hoa rừng
Thầm khắc tên em vào phiến đá rêu xanh
Rồi vây quanh bằng trái tim anh.
Nằm nghe ven đô rền vang súng thù
Đạn bay vi vu trời loan khói mù
Tình yêu hôm qua giờ bay đi xa biết đâu bến bờ.
Đường xa, mưa nắng không sờn chí
Đàn ơi, ta với ngươi cùng đi
Chiều nay vang khúc ca ngàn phương
Cười lên, cho xoá bao sầu thương.
Mây chiều Đông nay âm u trôi về đâu
Mang theo biết bao thương đau
đàn ai buồn ngân trong gió rét chiều sương
Khơi bao nhớ thương sầu bên lòng.
Sài Gòn tháng mấy mưa buồn hỡi em
Sài Gòn tháng mấy lá bay đầy hồ
Dung nhan thoáng trên môi sầu không hẹn
Nghiêng mắt xưa trả lại ấu thơ
Cho dáng em chìm trong vùng nhớ.
Đợi chờ xuân mơ nắn phím tơ
Dâng ý xuân bao lời nên thơ
Gợi niềm xuân theo gió nhắn đưa
Đưa dâng xuân qua trong chiều mờ.
Rồi ngày mai đây hòa bình đã về trên quê hương
Ta sẽ trở lại thăm cánh đồng vàng
Đã trổ hoa vàng thơm mùa lúa chín.
Nghe gió xuân chợt lòng mình thương nhớ
Tìm thấy đâu những ngày sống nên thơ
Mùa xuân ơi đi qua trong cõi đời
Hương xưa tàn úa rồi tiếc cũng đành thôi
Nói không nên lời, thời gian đi mãi chất lên vai đời tôi.
Chiều buồn lên đôi mắt xanh
Một mình đi ngoài mưa bay
Có nghe tiếng nhịp gió đi gọi buồn
Chợt nghe đời hoang vu còn thương còn nhớ tiếc
Những đêm giá lạnh những chiều đợi nhau.