Tình Đêm Xứ Lạnh

Ngồi trên mỏm đá
Nghe lời thông hát lòng man mác buồn
Đà Lạt vào đông
Mưa phùn lất phất thêm tiếng suối tuôn
Khơi lại kỷ niệm mười mấy năm qua rồi
Xa vùng băng giá nhớ nhung riêng lòng tôi.

Ngày Về Kẻ Bụi Đời

Ta về đây sau bao năm xuôi ngược khắp nơi
Ngày đêm lang thang không tương lai không cần ngày mai
Đời ta vẫn vui như cánh chim ngàn phương
Chẳng biết mai đây sẽ đưa ta về nơi đâu.

Điệu Buồn Của Thúy

Này Thúy hỡi hát lên cho long người ấm mãi
Nào Thúy hát lên cho tình người không phai
Cuộc đời là mây bay là gió cuốn để rồi còn được gì
Còn gì còn gì mà tranh nhau Thúy hỡi

Vọng Gác Lưng Đồi

Vầng trăng khuya nép trên mái đồi
Từng hàng mây lơ lửng nhẹ trôi
Sương trắng bao quanh chân đồn chơi vơi
Thoáng nghe súng thù vọng xa xôi
Xé tan âm u rừng núi

Gửi Người Đất Thần Kinh

Đã lâu mình chẳng về quê xưa
Thăm bạn thân với ngôi trường yêu
Thăm quê hương xứ mộng thần kinh
Và thăm cô em gái hữu tình
Việc đời trai sương gió hôm nay
Là ngược xuôi nay đó mai đây
Mấy khi về thăm lại cố hương

Nhắn Về

Lại được tin bên nhà tội lắm
Lỗi đau thương bừng lửa Thái Bình
Tiếp vô Nam khi mệnh trời Xuân Lộc
Tiếng kinh buồn lan rộng tới Cao Nguyên

Rồi Một Đêm Đó

Đêm nay anh kể chuyện mình ngày xưa
Vào một đêm sương lạnh ghé quán thơ nghe nhạc
Lời tình đam mê, dáng em ca nghẹn ngào
Làm người yêu lính chiến là chấp nhận thương đau
Là chấp nhận xa nhau

Mai Lệ Xuân

Có một chiều tàn đông băng giá
Trên gác nghèo đem bút đề thơ
Nghe tiếng thời gian bước trên vai
Năm sắp tàn mà chua xót không vui
Xuân có về xin em đừng tớị