Đêm nay anh kể chuyện mình ngày xưa
Vào một đêm sương lạnh ghé quán thơ nghe nhạc
Lời tình đam mê, dáng em ca nghẹn ngào
Làm người yêu lính chiến là chấp nhận thương đau
Là chấp nhận xa nhau
Có một chiều tàn đông băng giá
Trên gác nghèo đem bút đề thơ
Nghe tiếng thời gian bước trên vai
Năm sắp tàn mà chua xót không vui
Xuân có về xin em đừng tớị
Buồn rơi xơ xác lá rừng bay mang sầu lo
Ngày xanh mau hết theo thời gian
Đời thắm đã chết hồn chứa chan
Giờ đây buông trôi suối reo hoang
Ngày xanh tan sầu miên man hận thương mang
Ngày của riêng mình thuở nào còn nhớ
Mỗi sáng chủ nhật có em và anh
Màn sương thành phố chưa tan
Hẹn nhau bờ ghế quen thuộc
Nơi chúng mình đổi trao niềm nhớ
Không có em cuộc đời tìm đâu nghĩa
Không có em ai dám nghĩ băng trùng
Không có em ích gì cơn bão dậy
Không có em làm gì có mông lung.
Ngày lên rồi chúng mình gặp nhau
Ngày đã lên rồi chúng mình gặp nhau chưa
Hai mươi năm hai mươi năm tròn tiếng khóc
Dâng niềm tin yêu cho mảnh đất phù sa
Thành tiếng ca vời vợi
Sao anh không sang nhà em
Miếng trầu câu chuyện làm quen
Ba mẹ thấy anh dễ hiền
Thương tình ba cho hai đứa nên duyên
Phiên bản 1: Lời theo phần trình bày của Sỹ Phú (trước 75)
Ai nhớ chăng một đêm hè
Bên khúc sông dòng êm lắng
Dưới ánh trang huy hoàng gió đưa lời than
Hòa với cung đàn u huyền trong gió đưa từ xa vắng
Tiếng tiêu như mơ hồ ngân dưới trăng ngà.
Chiều nào trên sông Hương ai hát khúc ca ôi êm đềm
Lòng tôi mơ theo trăng nhìn xa trông bóng bên thềm
Thuyền từ từ trôi đi đi khuất nơi xa xa chân trời
Mặc ai mơ theo trăng khúc hát yêu đời.