Thời gian ba mươi năm già nua tóc bạc hai màu
Thời gian ba mươi năm hằn lên muôn vết khổ đau
Xin khấn nguyện được nhìn thấy ngày hòa bình
Lời trăn trối sau cùng đó trong suốt cuộc đời mình
Chiều đã buông xuống dần
Từng cánh chim bay về
Phương trời xa xăm
Chiều hôm nay lắng tiếng gió
Ngàn cây im đứng bên bờ.
Ngày xưa mắt em lạc vào giữa đàn đêm
Dòng thơ ái ân buông rèm ai nào hay
Ôi dung nhan mùa thu ngỡ ngàng
Vẫn chập chờn trên đường trăng sáng
Thời gian ướp hương thời gian.
Có những đêm trăng ngàn soi sáng lung linh
Có những đêm đồi nương sương trắng mông mênh
Một mình tôi bên chiếc súng bạn cùng gió núi trăng rừng
Nhớ về thành đô ôi lòng thương nhớ mông lung.
Ờ, thà rằng mình đừng quen nhau
Đừng thương nhau phải không em
Hà Nội đắm trong u sầu.
Tuổi em đôi tám trăng tròn
Ngập trời xuân sắc hương nồng
Tình đời chưa thắm môi hồng
Dòng đời xuôi bến nao.
Tình yêu đó tôi trao người không tiếc thương
Cuộc đời như giấc mơ ôi tuyệt vời ngất ngây
Rồi thời gian dần trôi qua
Sầu nhân thế trách ai thay bạn đổi lòng
Đường em đi đường anh đi khóc chia ly.
Từ lâu tôi vắng nhà
Chưa qua một lần, một lần trong đôi mắt
Đối mặt với người tình
Đêm qua đêm tâm sự viết thành lời
Đời trai trong khói lửa nặng tình nước non.
Anh với tôi hai cuộc đời
Xa cách nhau vời vợi
Xuôi khiến chi cho đường tình
Mình gặp nhau rồi thương mến
Anh với tôi không xa rời
Hai trái tim chung cuộc đời
Mơ ước như cây liền cành
Như suối vắng yêu rừng xanh.