Những mùa trăng năm xưa anh còn nhớ hay đã quên rồi
Thuở còn hai đứa bên nhau anh thường hẹn em những lúc trăng lên
Tình em trao cả về anh bằng lời yêu đương với tất cả chân thành
Em nguyện trọn đời một lòng sắc son dù trăng có lặn và sao có mờ.
Ngồi lại gần đây con trai mẹ ơi
Con nghe mẹ khuyên mấy câu vài lời
Ba mẹ chẳng phải giàu sang chi
Con nên gắng học cho tấn tới
Để mà nhờ lập thân ngày sau
Từng ngày qua bóng chim về ngoài giòng sông
Từng ngày qua nắng phơi trên đầu cỏ non
Đời tình nhân đã bao nhiêu lần gió rét
Đời quạnh hiu nghe chăn chiếu quá thênh thang
Đời trần gian có môi hồng có mắt nhìn
Một ngày kia ôi thân thế lênh đênh
Ai vẫn hát đêm đêm trong gian nhà vắng này
Như tiếng khóc rưng rưng đến đưa tình nhân đi
Người gọi người ngàn năm xanh rêu thềm đá cũ
Hồn gọi hồn ngẩn ngơ đêm thâu thành mơ hồ.
Em lên xe hoa biết đâu phía bên kia đường
Có một người trông theo
Em lên xe hoa biết đâu phía bên kia đường
Có một người thương đau.
Xin một lúc mặc niệm
Xin một lúc mặc niệm
Cho triệu người đã chết !
Chết trong lòng cuộc chiến !
Xuôi gót chinh nhân khắp vùng lửa khói thương một dòng sông
Năm xưa chốn này hai đứa tan trường vẫn về chung lối
Nhà em bên đó cách ngăn sông em thường hay bắt đưa kèm nàng về
Bảo rằng không anh bọn trẻ hay đón trêu thắm đôi làn môi.
Người ơi khi nói yêu tôi chớ nên chót lưỡi đầu môi
Đừng như bướm ong lả lơi sẽ làm đau thương lòng tôi
Thân gái như dải lụa đào đừng để nhàu
Thân gái như hoa nở một lần rồi tàn
Người thật lòng yêu tôi không người ơi
Người thật lòng yêu tôi xin hãy nói
Anh chỉ yêu em trong cuộc đời này.
Chiều hôm tàu rời bến em có buồn lênh đênh
Qua phút chia tay nghe tiếng còi như xé tim ai
Một người đi một người nhớ tháng năm trôi thật dài
Nhớ thương qua một ngày là mấy thu gom lại
Chiều nay ra phố gặp đôi tình nhân
Sánh bước bên nhau đẹp đôi quá chừng
Em cứ nhìn người ta từ xa
Mà đôi chân bỗng run run
Sao dáng người trông giống anh yêu!?