Trời Lạng Sơn im trong mơ
Gà bình minh kêu lơ thơ
Rừng êm ái thức giấc trong sương mờ
Đồi núi bâng khuâng vươn vai
Vừa mới tan cơn mê say
Chợt nghe thấy tiếng chim hát vang trời.
Một ngày, tôi đi qua trại lính ngang nhà
Thấy một lá cờ với một vòng hoa
Chung quanh đây, có ai đâu đưa tiễn anh về
Buồn tiễn anh về với lòng đất sâu.
Anh trở về hôm nay, trên nét mặt khô gầy
Những vết hằn xa lạ, tình yêu vuột tầm tay
Anh trở về hôm nay, trái đắng mọc lên đầy
Trên bước đường phiêu bạt, hồn chết gục cơn say
Khi xưa chưa đi vào đời đôi môi luôn vương nụ cười thân như mây xanh giữa trời
Em yêu quê hương tuyệt vời yêu đôi chim non mở lời yêu ngày vừa tròn đôi mươi
Ngày xuân em làm thơ lời thơ bao mộng mơ lòng trinh nguyên còn đang mong chờ
Mùa đông hoa tàn theo rừng cây khô buồn thiu thấy lòng mình quạnh hiu.
Sao chẳng nói khi ta ngồi gần nhau
Sao chẳng nói nghe câu chuyện ngày sau
Lúc phố vắng khuya không người
Thức giấc giữa đêm canh dài
Nằm nghe mưa rơi tí tách rớt bên song.
Từ biên giới xa vời con viết thư này về hậu phương kính tin mẹ vui
Mẹ yêu con nhất trên đời từng khuya sớm không rời thương con trọn đời chẳng có phai
Khi hy sinh con vì lý tưởng mong người con đi sớm hiên ngang giữ tình thương
Con xông pha ngang dọc chiến trường say tình non sông nên con mẹ dấn thân lên đường.
Người ơi xa vắng cung huyền reo rắc, mênh mông sầu
Hồn mộng bâng khuâng, tơ trùng rung phím suốt canh thâu
Tàn canh thao thức mây sầu theo gió tới phương nao
Nhớ ai đàn ơi, u hoài khúc nhạc ly tan
Quê tôi chiều xưa nắng êm đềm
Hàng cây soi bóng in bên thềm
Về đây ta lắng nghe hồn quê
Sáo diều về chiều còn đê mê.
Bao lá rơi mùa thu héo tàn
Sao xuyến chi mùa thu thương nhớ
Lòng nhủ lòng người trai tha hương
Đây năm tháng nước mây lờ trôi
Ra mà xem ơi
Cây mận giờ đã trổ bông
Cây mận giờ đã trổ bông
Trổ bông, trổ bông trắng xóa.