Bao nhiêu năm rồi, băm ba năm trời
Quê mình không được, một ngày một ngày vui
Bao nhiêu năm liền, băm ba năm liền
Quê mình không được, một ngày một bình yên
Bạn bè xa nhau, chưa bao lần gặp lại
Kỷ niệm ngày xưa, sao nói hết cho vừa
Anh ở phương xa, em người nơi xứ lạ
Cuộc đời đổi thay, cho mình thương nhớ ai.
Đêm vô biên rừng thiêng than thở
Sầu truân chuyên mẹ thiêng nức nở
Em thơ chưa tròn yên giấc ngủ
Bước chân dồn nghe vọng còn xa
Mỏi mắt già trong đợi ngày qua
Dặm trường xa xin cạn chén quan hà
Nửa đêm thức giấc nghe lòng xao xuyến nhớ thương một người
Nhiều khi quên đi cho tình nhân thế không vấn vương chi
Đời mình từ khi đã nghe lỡ lầm thì dừng đôi chân
Nửa đêm giá lạnh tìm ấm chăn đơn
Chim trời ngưng cánh ghé về tổ ấm
Lột áo ngang đầu, buông quần chùng xuống đất
Nhào xuống dòng sông, ý y a sông sâu
Ngâm mình trong nước gột hết, hết u sầu
Giạng hai chân rộng bơi vào, vào mộng mơ
(Lặn sâu trong cõi thơ, lặn sâu trong cõi mơ)
Ngày xưa mỗi lần nhìn hoa mai nở
Anh thường dìu em trộm ngắt những bông mai vàng
Điểm trên làn tóc cho suối tóc mượt mà
Điểm tô mùa xuân trông tựa đẹp ý thơ
Trần lụy đầy đam mê nên ta còn não nề
Trần lụy đầy đau thương nên ta còn chán chường
Trần lụy đầy nước mắt gây bao chuyện phũ phàng
Để một cuộc tình hoang.
Tôi tìm yêu, Trong nắng lê thê ngày trắng
Trong dấu chân trên đường vắng, trong áng mây xanh mùa trăng
Tôi tìm yêu, trong cánh chim bay ngàn lối
Trong xác hoa bên dòng đời trong ánh sao dâng ngập trời
Gót chân xanh xao từng bước xuân mòn
Nhạt nhòa thương nhớ mờ khói u hoài
Vàng rơi từng chiếc hững hờ
Cành khô nghiêng bóng xác xơ
Ngỡ ai vừa qua nơi đó
Cuộc tình như hoa mùa xuân về hé nở thắm môi cười trong đời
Để lòng ta mơ một ước nguyện với ngàn đóa hoa hồng thắm tươi.
Anh đã yêu em với giấc mơ êm,
Dưới ánh nắng mai , mắt em còn say mộng ước.