Đỉnh Đời

Nắng tắt chiều hôm, có bà mẹ đứng thương con luôn khóc buồn
Oán giặc gây ra xóm thôn lửa khói cướp mất đứa con yêu
Tình mẹ thương con đứt ruột lòng đau máu rơi cho rã rời
Con ở với mẹ được bao năm tháng, được bao nhiêu ngày đời

Đón Xuân Hòa Bình

Trời xuân tươi sáng, muôn tiếng chim ca vang hót mừng
Vui đón xuân sang nhạc tưng bừng
Tình xuân lai láng, muôn ánh Xuân sang trời huy hoàng
Đây đó ai vui ca hòa vang

Trăng Rơi Tuyến Đầu

Người đi trăng vàng ướt lạnh từng giây
Ngồi buồn gợi nhớ chuyện hai đứa mình
Ước mơ chưa thành đành chia hai lối
Miền quê lửa khói , đôi ngã đôi nơi chinh chiến miền xa xôi
Em ở miền hậu phương thương nhớ mà thôi.

Mùa Xuân Xin Chào

Chào mùa xuân tươi vui về nơi đây
Chào nước non trong nắng ấm xum vầy
Nghe tình thương hòa thắm khắp nơi nơi
Nào bạn ơi hát lên đi bạn ơi

Còn Thương Nhau Hoài

Hôm nao chia phôi, lời hẹn xưa còn đó
Nay biết nhớ thương gì tình triền miên
Mưa giăng phổ nhỏ thầm buồn ai ngóng đợi
Mùa tàn theo thời gian mãi mong chờ

Đón Gió Mới

Đoàn người vui say sưa lên tiếng hát ca vang lừng
Chào bình minh đoàn người cùng mơ đón xuân thanh bình
Hồn tràn dâng nhịp hòa lời ca đây mùa sáng tươi tới rồi
Chung sống thân yêu với non sông khắp phương trời.

Trả Lại Ân Tình

Xin trả lại anh những cánh thư xanh màu
gói bao nhiêu ân tình ngày xưa viết gửi anh
Xin trả lại anh, lời hứa nói thương em
Và mãi mãi yêu em giờ là câu dối gian

Vâng

Vâng ! Tôi vẫn yêu em
Vâng ! Tôi vẫn thương em
Thương em đến muôn đời, người tôi yêu ơi !

Người Yêu Đào Hoa

Tôi kể lại để người nghe,
Xưa kia có một chàng vốn dòng nho nhã thi nhân
Khi tiết trời mùa xuân,
lãng du chân dạo bước ghé ngang qua vườn đào
Chàng bèn tìm cơ lưu nơi đây để mặc tình xem hoa
Duyên tình đưa đẩy chàng gặp nàng, thiếp trong cánh cửa lòng rộn ràng
Nhìn nhau say đắm, tình trong như đã nhưng mặt ngoài còn e