Người Vợ Nghèo

Đêm nay hết một năm, phải gác tới giao thừa
Quê hương chừng rét lắm, lất phất mấy hàng mưa
Tôi có người vợ nghèo, đời vất vả gieo neo
Từ khi chồng đi lính, nhà tranh mái hắt hiu
Nhà tranh mái hắt hiu
Lần hồi rau cháo dăm phiên chợ
Ngực lép thân gầy quán vắng teo.

Đành Nén Thương Đau

Yêu thương còn đó em đi đâu rồi
Mình tôi lạc vào kỷ niệm chua cay
Em quên ngày ấy đôi ta dìu nhau
Dưới bóng công viên chiều chiều
Hẹn thề ngàn thu có nhau

Thân Gái

Chuyện ngày xưa có người con gái xinh
Chồng nàng đi viễn chinh theo lớp muôn vạn hùng binh
Nhớ thương bên sông nàng thao thức ngắm trăng treo đầu cành
Từ một nhà bên cũng bao đêm trường
Vẳng nghe cung đàn thiết tha khôn lường của một chàng trai,
cùng tâm hồn nhung nhớ khiến lòng nàng cảm thương

Tình Người Chinh Phụ

Từ ngày anh đi lâu lắm em không được tin
Chắc anh ải xa miệt mài sương gió bôn ba
Nhìn thời gian trôi nghe buồn tàn thu thay lá
Đông lạnh thiếu phụ thương mong, xuân về cúc nở bên song

Không Bao Giờ Nhạt Phai

Đã lâu lắm không về thăm em
Vì bận hành quân ngày tháng liên miên
Xa cách nhau vì đời chinh chiến
Nhưng với em thật nhiều thương mến
Mang bóng em xuôi ngược khắp miền

Nếu Anh Đã Biết

Nếu đã biết có em đang trông chờ
Đếm những chiếc lá thu rơi bên hè
Tình nào đẹp bằng thời gian thương nhớ
Với em dáng hiền quê nhà, với anh bước rộn đường xa

Ngày Xa Thành Phố

Từ khi chia tay đứa nơi thành đô
Đứa nơi miền xa cùng chung đợi chờ
Nhớ xưa những chiều mấy tím giăng tơ
Mình ước rằng không bao giờ tình ta biến thành nhung nhớ

Lính Độc Thân

Đừng chê lính nhé tuy rằng lính nghèo.
Tiền độc thân có đâu là bao
Nay Long Xuyên, Rạch Giá, mai chiến khu rừng xa
Anh vẫn vui cô đơn lạnh giá

Vì Tôi Ngại Ngùng

Tôi viết bài ca, bài ca buồn vì ai, vì ai tôi đã buồn
Những khi chiều mưa, những đêm về quạnh hiu lê thê bước cô đơn
Nhiều khi muốn nói yêu nhưng lại thôi, có người hỏi tại sao?
Biết rằng nếu yêu em mà không hé môi, nên em nào hay biết vì tôi ngại ngùng