Đừng chê lính nhé tuy rằng lính nghèo.
Tiền độc thân có đâu là bao
Nay Long Xuyên, Rạch Giá, mai chiến khu rừng xa
Anh vẫn vui cô đơn lạnh giá
Tôi viết bài ca, bài ca buồn vì ai, vì ai tôi đã buồn
Những khi chiều mưa, những đêm về quạnh hiu lê thê bước cô đơn
Nhiều khi muốn nói yêu nhưng lại thôi, có người hỏi tại sao?
Biết rằng nếu yêu em mà không hé môi, nên em nào hay biết vì tôi ngại ngùng
Em bảo anh là lính thành phố, chẳng có hoa tím trên rừng xanh
Đem tặng em những lúc bên nhau, em bảo anh chả oai tý nào
Đêm hôm qua, có một người tuổi ba mươi
Chợt thức giấc ngó quanh bạn bè, nằm xếp lớp như đống củi khô
Chàng nằm nghe đất reo gọi, thịt xương máu đã có mùi hôi
Chàng nằm nghe kiếp con người, tựa hoa trái ung thối mà thôi
Một quyền uy điên cuồng, một tội danh hoang đường
Thành vực sâu giữa hồn lồng lộng gió cuốn
Đường vắng hôm nào trời khuya lặng lẽ
Mình bước chung đường nhìn lá vàng rơi
Trời buồn vì không ánh sao
Đời mình đẹp vì còn có nhau
Chuyện lòng còn đến khi nào
Ϲó gì vui đâu sao người lại bảo tôi chẳng cười
Ϲó gì vui đâu lại một ngàу lặng lẽ trôi qua
Ϲó gì vui đâu khi cuộc đời khoe khoan áo mới
Khuôn mặt đời hằng vết bon chen, có chăng tiếng уêu giả dối
Gội đầu, gội đầu rồi
Ơi cái đầu xấu xí
Cay cú, cuồng si.
Nếu ai đã từng thương
Những người thương lính chiến
Chắc mang hết cảm thông những đêm giá mùa đông
Chốn biên cương lạnh lùng
Đêm thầm gọi tên nhau chúng mình ba đứa chí thân
Đến nay tao rừng sâu tháng ngày nơi chốn địa đầu
Còn về phần tao từ trên chốn trời cao
Nhiều đêm vượt sông núi ném hỏa châu sáng ngời
Còn đâu nữa em duyên tình đằm thắm
Còn đâu nữa em tơ vàng dệt nắng
Lá hoa phai tàn gợi trong nhớ thương
Đi trên xác pháo rộn đường
Lòng sao ngỡ ngàng tình ôi phũ phàng!