Vừa xong mùa thi em đi lấy chồng
Còn nhớ tôi không hết yêu rồi
Thì quên đi thế thôi đừng nhắc đến tên nhau
Thuyền đưa một người đã sang bờ.
Chuyện tình buồn dâng những cơn sầu vây kín
Nhớ nhau chiều giăng mây tím
Đời mình sầu như lá thu nặng tê tái
Tiếng mưa nhẹ rơi trên mái
Tiếng chuông than suốt canh thâu vắng đôi tay
Mắt nai buồn dáng ngọc sẽ tan vỡ thôi
Ánh mắt sâu thức đêm thâu tím mưa tàn lâu
Chiều nay Sài Gòn chìm trong trời mưa
Ngàn mây tìm về nhạt phai thành đô
Xưa những chiều lộng gió chơi vơi
Hai đứa thường nhịp bước song đôi
Niềm vui nắm trong lòng tay.
Anh gọi tên em là gì? Là nô lệ là tự do
là thống khổ là tin yêu, là ngạn ngữ là ca dao
Đêm đêm em ơi từng đêm tiếng ru nức nở tiếng ru nức nở
Anh gọi tên em là gì? Anh gọi tên em là gì?
Đẹp như hơi thở du người vào đời
Là Việt Nam tên gọi quê ta
Đêm nay hết một năm, phải gác tới giao thừa
Quê hương chừng rét lắm, lất phất mấy hàng mưa
Tôi có người vợ nghèo, đời vất vả gieo neo
Từ khi chồng đi lính, nhà tranh mái hắt hiu
Nhà tranh mái hắt hiu
Lần hồi rau cháo dăm phiên chợ
Ngực lép thân gầy quán vắng teo.
Yêu thương còn đó em đi đâu rồi
Mình tôi lạc vào kỷ niệm chua cay
Em quên ngày ấy đôi ta dìu nhau
Dưới bóng công viên chiều chiều
Hẹn thề ngàn thu có nhau
Chuyện ngày xưa có người con gái xinh
Chồng nàng đi viễn chinh theo lớp muôn vạn hùng binh
Nhớ thương bên sông nàng thao thức ngắm trăng treo đầu cành
Từ một nhà bên cũng bao đêm trường
Vẳng nghe cung đàn thiết tha khôn lường của một chàng trai,
cùng tâm hồn nhung nhớ khiến lòng nàng cảm thương
Từ ngày anh đi lâu lắm em không được tin
Chắc anh ải xa miệt mài sương gió bôn ba
Nhìn thời gian trôi nghe buồn tàn thu thay lá
Đông lạnh thiếu phụ thương mong, xuân về cúc nở bên song
Đã lâu lắm không về thăm em
Vì bận hành quân ngày tháng liên miên
Xa cách nhau vì đời chinh chiến
Nhưng với em thật nhiều thương mến
Mang bóng em xuôi ngược khắp miền
Một đêm anh nằm gần vùng Gio Linh
Vừng trăng xuyên cành rừng thiêng câm nín
Ngắm trăng treo đầu ghềnh, mới hay đêm rằm về
nghe hồn len lén dâng lên tràn đầy