Anh gọi tên em là gì? Là nô lệ là tự do
là thống khổ là tin yêu, là ngạn ngữ là ca dao
Đêm đêm em ơi từng đêm tiếng ru nức nở tiếng ru nức nở
Anh gọi tên em là gì? Anh gọi tên em là gì?
Đẹp như hơi thở du người vào đời
Là Việt Nam tên gọi quê ta
Đêm nay hết một năm, phải gác tới giao thừa
Quê hương chừng rét lắm, lất phất mấy hàng mưa
Tôi có người vợ nghèo, đời vất vả gieo neo
Từ khi chồng đi lính, nhà tranh mái hắt hiu
Nhà tranh mái hắt hiu
Lần hồi rau cháo dăm phiên chợ
Ngực lép thân gầy quán vắng teo.
Yêu thương còn đó em đi đâu rồi
Mình tôi lạc vào kỷ niệm chua cay
Em quên ngày ấy đôi ta dìu nhau
Dưới bóng công viên chiều chiều
Hẹn thề ngàn thu có nhau
Chuyện ngày xưa có người con gái xinh
Chồng nàng đi viễn chinh theo lớp muôn vạn hùng binh
Nhớ thương bên sông nàng thao thức ngắm trăng treo đầu cành
Từ một nhà bên cũng bao đêm trường
Vẳng nghe cung đàn thiết tha khôn lường của một chàng trai,
cùng tâm hồn nhung nhớ khiến lòng nàng cảm thương
Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm.
Để thấm ướt chiếc áo xanh và đẫm ướt mái tóc em.
Nếu xưa trời không mưa, đường vắng đâu cần tôi đưa.
Chẳng lẽ chung một lối về, mà nỡ quay mặt bước đi.
Hãy đến với tôi cùng nhau ta hát theo cùng nhịp vui
Đàn hoà vang với tiếng ca đầy vơi em ơi
Thương yêu nhau cầm tay thề quên sầu đi
Anh đã phiêu lưu nhiều năm tháng dài miệt mài
Thế giới bao la nhiều khi thấy lòng bồi hồi
Mà chỉ luôn luôn thương nhớ quê hương mà thôi
Và bao thời gian đã ghi thêm vào cuộc đời
Biển đời mở rộng càng cho anh thấy
Em là người yêu anh đã đi tìm khắp gầm trời
Lính thích 33 như thích đi hành quân
Đời lính vui buồn ai nào biết
Theo ngày tháng kiếp sống âm thầm một mai
Anh là lính đa tình tình non sông rất nặng
Tình hải hồ ôm mộng tình vũ trụ ngát xanh
Và mối tình rất êm đềm
Là tình riêng trong lòng anh yêu em
Anh là người lính chung tình
Gió sương trên vạn nẻo đường
Ngày đêm anh nhớ em
Nhớ mái tóc em buông lơi
Nhớ đôi môi em cười