Trên xa lộ mênh mang
Trên xa lộ cô đơn
Ôi xa lộ bóng tối im lìm
Tìm có người tìm
Tình yêu mất đi không còn đến.
Anh không chết đâu anh người anh hùng mũ đỏ tên Đương
Tôi vẫn thấy đêm đêm một bóng dù sáng trên đồi máu
Nghe trong đêm kêu gào từng tiếng súng pháo đếm mau
Và tiếng súng tiếng súng hay nhạc chiêu hồn đưa anh đi anh đi
Lỡ mai em chết anh có buồn không ?
Sao anh không đến khi em còn sống !?
Em đi âm thầm giữa chiều lồng lộng
Phố vui có người ta đông
Mà em một bóng trông mong
Tiếng ca đó đưa em vào đời
Em từng ước vọng thành cánh hoa tươi
Nụ cười em vẽ lên môi
Nhịp nhàng dẫn gió trăng chơi
Lời ca ngân nga không biên giới.
Đêm nay trong men rượu cay tôi chợt thấy cô đơn vơi đầy
Em đi ngày xưa xa xôi tà áo tím còn ngây ngất tôi.
Tà áo tím tím mơ màng mùa thu đó ánh mắt ngỡ ngàng
Ta quen nhau trên lối vắng ngập lá thu vàng.
Ðêm vẫn chưa buông nhưng chiều dần tàn
Mây tím giăng ngang trên trời Sài Gòn
Phố phường chìm trong tiếng đời nỉ non
Lòng ai như vấn vương
Ai về chan chứa tình thương.
Chiều xóa thành đô, thế nhân bàng hoàng
Dọng hát lời ca, ôi sao nhịp nhàng
Dừng trên hè phố lòng ta thầm nhớ
Những chiều lá rơi, lá rơi bên thềm nhà
Một lần xa bến bao nhiêu là buồn
Xa xôi hải lý con tàu hoen sương
Anh ngước nhìn vì sao đêm hẹn rằng
Dù cho sông dài ngăn lối
Tình đôi ta không chóng phai.
Ðường vắng đêm thâu rót thêm niềm đau
Ðời trót tiêu hoang phí bao ngày tháng
Ôi mơ ước tàn phai nhanh
Thương cho tóc còn đang xanh
Một đời sầu đã mênh mông
(theo phần trình bày của ca sỹ Tuấn Vũ)