Người Nghệ Sĩ Mù

Ai dừng chân nơi đây buông lòng theo câu ca
Tôi ngồi trong bóng tối nghe đời đi ra xa
Tôi thèm chút ánh sáng, ánh sáng sáng soi cuộc đời
Ánh sáng đâu phút vui đâu, không thèm qua trong đời mù lòa

Như Mộng Hãi Hùng

Gục mặt xuống, tay ôm thằng con dại
Hai tuổi đầu sao vội chít khăn tang
Cha con đâu, đôi cánh gầy khơi ngàn
Lệ rơi bên xác chồng gào khóc nỗi ly tan

Anh Nhớ Về Thăm Em

Anh nhớ về thăm em, dù đường xa mênh mang
Anh nhớ về thăm em, kể chuyện một chuyến đi
Anh nhớ về thăm em, một chiều thu thương nhớ
Nụ hoa xinh hé nở, em cài lên vai áo

Nàng Xuân Của Tôi

Nàng xuân đến dáng xuân diễm kiều thầm yêu ai đó
Nàng xuân hỡi với tôi hãy cùng cùng hoà tiếng tơ
Tôi đón xuân với lòng thắm thiết
Tôi đón xuân với niềm hân hoan
Tôi đón xuân với tình bát ngát
Tôi đón xuân vô vàn niềm yêu.

Người Em Văn Khoa

Mỗi lần qua Văn khoa bỗng dưng đôi mắt nhoà
Niềm đau theo lệ nhớ nay còn ta với ta
Mỗi lần qua Văn khoa bỗng dưng ta thấy già
Em còn ôm sách vở hay âm thầm xót xa

Giết Người Anh Yêu

Tại sao anh muốn giết người anh yêu
Người yêu anh có tội tình gì đâu
Nàng lên xe hoa ngày cưới, ngỡ như xe tang mở lối
Sung sướng gì theo kẻ không yêu

Nhớ Mùa Noel

Mùa đông lại đến thêm mong chờ Noel
Chúa sinh ra đời sao sáng soi bầu trời
Ta cùng hẹn nhau xem lễ đêm đông
Vang từng hồi chuông đêm thánh mênh mông
Nghe từng cảm xúc dâng cao thêm niềm tin

Cơn Mê Chiều

Chiều nay không có em, mưa non cao về dưới ngàn
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu
Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình.

Giọt Sầu Trong Mắt Ai

Từ khi xanh tóc biết mơ mộng yêu
Đôi vai gánh nhớ thương như còn thiếu
Tâm tư viết tên u sầu da diếc
Tháng ngày mang thân đoạ đầy
Ôi đời nay vẫn trắng tay