Đà Lạt lạnh môi em vừa đủ ấm
Bởi chia ly nên đẹp chuyện tương phùng
Con dốc nhỏ hoa anh đào lấm tấm
Lối sỏi mòn hai đứa đã đi chung.
Chiều nay không có em, mưa non cao về dưới ngàn
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu
Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình.
Từ khi xanh tóc biết mơ mộng yêu
Đôi vai gánh nhớ thương như còn thiếu
Tâm tư viết tên u sầu da diếc
Tháng ngày mang thân đoạ đầy
Ôi đời nay vẫn trắng tay
Tôi đừng khóc nữa tôi buồn lắm em
Vì dòng nước mắt khơi sầu khổ thêm
Tôi biết em sống âm thầm gọi tên tôi giữa ưu phiền
Thức chờ trắng đêm từng đêm.
Anh hai mươi vào quân ngũ
Em mười sáu đến vũ trường
Trót sinh giữa thời loạn ly
Khát khao bao nhiêu tình thương
Tâm hồn lạnh như băng giá
Sống trong cô quạnh từng đêm
Anh về thành phố tìm em chia mối sầu.
Một mùa thương kết muôn hoa lòng
Người về đây nối câu tâm đồng
Về cho thấy xuân hồng áo em
Cho tình xưa thôi cách xa
Về chung mái nhà lá.
Anh hứa thương em nhiều
Dù rằng đôi ta cách xa
Em vẫn thương anh hoài
Vì tình em không đổi thay
Đường tình yêu còn đó
Mình nào đi đã hết
Nhớ nhau ..chiều rơi
Em đứng đây chờ anh đã từ lâu
Sân vắng thưa người đêm cũng buồn theo
Một con đường sắt trăm con tàu
Mưa nắng sớm khuya trưa chiều
Người nhớ người thương người yêu.
Xin được một lần tôi hát cho tôi
Cho vừa tình yêu thứ nhất trong đời
Cho mình hiểu rằng chỉ bấy nhiêu thôi
Cho cơn đau còn mới
Cho người ta thấy lòng vui
Nếu lỡ chiều nay anh không kịp về
Để em thêm một đêm dài tái tê
Nếu ánh trăng vàng hững hờ nơi đó
Và phương này sương kín vai anh
Chúng mình chợt nghe cách chia