A Thôi anh buông tha em cuộc tình mình đã lỡ thương đau
Thôi ta buông tha nhau đừng nài đừng gò ép tim em
Cho em vui ra đi cho anh quên dĩ vãng quên đắng cay.
Nhà nàng ở gốc cây mai trắng
Trên xóm mai vàng dưới đế kinh
Có một buổi chiều qua nơi ấy
Tôi về dệt mãi mộng ba sinh
Ðêm xưa tôi đưa em về từng đêm khi vui đã tàn
Kề vai ta đi nhè nhẹ mình cùng dìu vào trong giấc mơ
Ðêm xưa tôi đưa em về đêm xuân không sao vời vợi
Đêm đông mưa bay giăng mờ mưa đêm cài sao trên tóc em
Từ miền đồi núi anh trở về nơi dấu yêu
Những lúc trời chiều thấy nhớ càng nhiều
Đành rằng mai mốt đã về còn thương nhớ chi
Anh đã thức trọn một đêm vừa ý.
Đêm vắng anh ơi có buồn lắm không?
Về đây cùng tôi cho hết chờ mong
Hết đi đường vắng âm thầm
Hết đi lẻ bóng cô đơn
Hết mang nổi sầu vấn vương
Chuyện đời trái ngang, tình rồi cũng tan
Hoa ban mai nở hoa xế chiều tàn
Một đời ai có nhớ ai không
Ôi! Bao thăng trầm xuôi ngược dòng
Một lần em có nhớ anh chăng?
Chiếc lá rơi, rơi thật buồn, chiếc lá rơi rơi thật buồn
Như ngày nào ra đi không ai tiễn chân tôi
Chiếc lá rơi rơi lạnh lùng chiếc lá rơi rơi lạnh lùng
Như một người vừa nằm xuống đêm qua trên ruộng xa
Nếu mai anh chết xin em đừng buồn đừng nhớ nghe em
Xin em đừng đừng thương đừng tiếc và đừng than đừng khóc
Nếu mai anh chết một chiếc xe tang
Ngựa kéo đi trên con đường dài
Hàng me đổ lá xưa mình vẫn lang thang
Tình yêu đã đến đây như một ngày
Cơn bão chuyển qua đại dương
Xin đưa tôi qua chốn lưu đày
Cho tôi quên bao nỗi u hoài
Phận lạc loài một kiếp lênh đênh.
Biệt Ly Dzoãn Mẫn
Nhìn Nhau Lần Cuối Anh Thái
Cuộc Tình Đã Mất Xuân Vinh
Khi Đã Yêu Phượng Linh