Thuở ấy không gian chìm lắng trong mơ
Tà áo em xanh màu mắt ngây thơ
Nụ cười hồn nhiên không vương sầu nhớ
Lời ca vang bên gác nhỏ
Tiếng tơ êm đềm trong ngõ
Nỗi buồn ai hay cùng tôi
Nỗi buồn xé nát tim côi
Một mình một bóng trong đêm
Tìm về đường phố không tên
Bước chân nào còn lưu luyến
Người đưa thư đã đi qua
Nhưng cớ sao không ngừng
Mà cứ đi, cứ đi, cứ lạnh lùng đi
Đừng quên nhé có trông cho ta một lá thư hồng
Kẻo tủi lòng ta luống công chờ mong
Mùa thương trong mắt trong tay trên làn tóc
Mùa thương chắp nối tiếng yêu trong trời mây
Một mùa thương kết lá với hoa thơm
Cho suối mến dốc yêu nguồn
Cho người không quên nước non
Anh đã biết tình anh là thế
Là cuồng si từ lúc yêu em
Là buồn tênh khi người không đến
Là mõi mòn chợt tiễn đêm qua
Người miền giới tuyến một ngày trao thư một ngày mong tin
Người hậu phương ơi tình còn thắm thiết nồng nàn hay quên
Sợ không gian thời gian đổi biến, sợ con tim lạc cung trìu mến
Nghĩ rằng ngày nào hoàng hôn không phải đến.
Một lần tiễn đưa bao nhiêu là buồn
Đường ngập lá rơi khi sương chiều lắng xuống
Tôi vẫn đi giữa cô đơn, gió lạnh về buốt tâm hồn
Cho niềm thương nhớ vấn vương.
Nhớ ôi là nhớ, ôi là nhớ vô vàn
Đêm về cô liêu bên đèn hắt hiu lòng nhớ nhung thật nhiều
Phòng không riêng bóng ra vào thấy như còn thiếu
Thà rằng người chết đi
Để cho ta thiên thu sầu
Để cho ta còn đớn đau mãi về sau
Thà rằng người chết đi
Chôn kín trong huyệt sâu
Mộ bia xanh khắc ghi mối tình đau.