Người về giữa đêm mưa đứng sừng sững như pho tượng đồng
Lòng ngẹn ngào niềm đau tan tác ai có ngờ ngày về chua cay
Người về giữa đêm mưa bỗng trở giấc đam mê ngày đầu
Chuyện tình hồng ngày xưa yêu dấu nay chỉ còn bốn mắt nhìn nhau.
Xin cho người đi qua để lại
Chim đua hót, nắng vàng cành hoa
Cho môi hồng thơm ngọt hương trinh
Cho giông tố chết theo một ngày
Xa nhau, thôi còn gì.
Xa nhau, thôi còn gì
Một người đi, một người khóc đời lẻ loi.
Một ngày không có em (Y Vân)
Tôi đứng giữa khoảng trời bơ vơ
Hát bài ca tặng linh hồn các anh
Những người ngủ yên trong lòng đất
Cho Việt Nam vì Việt Nam này
Mấy triệu người vẫn còn đang sống
Cho đất khô lên cây trổ lộc
Cho tóc em thơm hương cỏ dại
Cho mắt mẹ cười trong niềm tin.
Đêm lắng sâu cho hồn rơi vỡ từng cơn mưa
Tình yêu đó phải chăng người
Từ đêm nay sao bơ vơ lạ đời
Ta thoáng nghe như vài cơn lốc về đêm nay
Một người mơ, một trời mơ
Hẹn người đến cho ta tình cuối mùa.
Đêm về hiu hắt mưa buồn nhẹ rơi
Như thầm gieo nhớ bao ngày xa xôi
Hôm nào khi ánh trăng vàng lên khơi
Mình cùng lặng ngắm mây trời, hẹn ngàn đời không lìa đôi.
Em ơi tình hết rồi còn chi để nói không em
Xưa em đừng hát bài biển khơi không hoa màu trắng
Thì anh đâu có mang bao nhớ thương yêu
Thuyền lòng hôm nay tan tác như lá úa
Mùa phượng vĩ gieo chi từ sầu biệt ly
Nhìn hoa nắng rơi rơi nghe lòng chơi vơi
Ôi lưu luyến mái trường thân yêu
Tường vôi trắng nắng chiều xiêu xiêu
Thương buồn bao nhiêu trong cảnh phượng vĩ lệ sầu tràn mi
Ngày xưa nếu tình ta đừng vỡ đôi
Thì nay đâu phải duyên kiếp dở dang
Xa anh ngồi nhớ trông chiều
Bao năm một bóng cô phòng
Em âm thầm như cánh sầu đông.
Diễm ơi, mắt Diễm buồn mang nhiều thương nhớ
Nhớ em, viết mấy dòng gửi cùng mây gió
Còn thương còn nhớ ánh mắt em trìu mến
Ánh mắt ôi là duyên, ghi lòng tôi không bao giờ quên.