Đêm lắng sâu cho hồn rơi vỡ từng cơn mưa
Tình yêu đó phải chăng người
Từ đêm nay sao bơ vơ lạ đời
Ta thoáng nghe như vài cơn lốc về đêm nay
Một người mơ, một trời mơ
Hẹn người đến cho ta tình cuối mùa.
Xin cảm ơn người từng hát với tôi
Tuổi thơ chấp cánh bay rồi cuộc đời còn lại
Xin cảm ơn người từng nói với tôi
Dù cho sớm nắng chiều mưa còn nhớ thương cuộc đời.
Khi biết em mang kiếp cầm ca
Đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho người người
Bỏ tiền mua vui hỏi rằng anh ơi còn yêu em nữa không.
Đừng nói nữa em ơi xin đừng nói nữa làm gì,
Anh nghĩ rằng đời người ca sĩ đáng thương và đáng được yêu
Bên bờ suối vắng một chiều lộng gió
Nghe ngàn thông vút tựa ngàn bài thơ
Lòng ngờ như những bức tranh hiền
Kìa là con suối như tóc huyền
Đẹp sao một nét thiên nhiên
Tôi muốn quên đi tôi muốn quên đi
Tôi muốn quên đi những muốn quên đi
Khoảng trời thương yêu cuộc tình như thiêu
Say đắm bao nhiêu cay đắng càng nhiều
Em có thương người yêu bơ vơ
Có tiếc thương thầm loài hoa tan vỡ
Có người ngồi hát trong mơ
Bên người tình cũ ngây thơ
Đêm về làm thơ để nhớ.
Tìm đâu mùa xuân cũ qua rồi
Ngày nao vai sánh vai chung lối đi
Dìu nhau trên bước đường trần
Nhớ nhau ta tìm đến nhau.
Anh van em, anh xin em
Đừng nhìn anh hờ hững
Anh van em anh xin em
Đừng lạnh lùng như cỏ ướt hơi sương
Hãy nhìn anh như ngày tháng soi gương
Thuở còn học trò mượn áo nhà thơ
Hay đứng yên bên song hàng giờ
Lúc thả hồn mình lên vút trời mơ
Mong góp mây không gian làm hoa
Nếu tan chiến cuộc anh rời bỏ chốn xa thành phố
Rồi đưa em đi thăm làng mình, về quê cũ lối xưa mộng mơ
Điệu hò nghe dặt dào lời hò ơ ngọt ngào
Ơi hò ơi ơi hò ơi cuối luỹ tre làng gió thổi mơ màng.