Chớ hỏi sao tôi viết nhạc buồn
Tôi viết nhạc buồn để tặng quê hương
Em thấy không cảnh đời thê lương
Em thấy không những người nằm xuống
Em thấy không đất mẹ đau thương
Tôi xin ca bài ca tôi đã viết cho tôi riêng tặng một người
Lời tôi viết với nét đơn sơ mang nhiều đậm đà
Giữa một chiều buồn mưa nhiều, thành đô ơi con đường hỡi
Bao kỷ niệm ray rứt trong tôi
Chiều nay hoa soan rắc đầy đường em ơi
Hoa rơi nhắc kỷ niệm xa xôi em vui bước nhịp nhàng bên tôi
Gặp nhau năm xưa ấy vào mùa đi thi
Em đâu có ngờ rằng chia ly, bao nhiêu lời hẹn xưa còn ghi
Để lại cho con đây niềm thương ước nguyện chưa tròn
Để lại cho con nổi u hoài số kiếp long đong
Để lại cho con, hương thành đô mồ hôi da phấn
Xót thương người nặng mang cay đắng
Ly bạc tiền bóp nát con tim
Cớ sao em buồn đưa tiễn người yêu phút chia ly
Đời còn tươi thắm vấn vương khi lúc xuân thì
Bao nhiêu tình yêu anh còn dấu kín
Chia tay rồi đây khung trời tám hướng
Một lần xa cách ấy mấy trăm vạn lần thương
Đừng gọi tên anh giữa đêm trời đông
Dẫu cho rằng thấy khắc khoải trong lòng
Đừng gọi tên anh giữa mùa thu chết
Tình đã cách trở lâu rồi
Thôi đành cố tìm quên mà vui
Người ơi tim tôi nay đã yêu rồi yêu đến muôn đời
Mà sao ánh mắt kia mãi hững hờ với tôi
Không nói một lời, xin nói một lần
Cho trái tim hờ được ấm khi mùa đông
Tôi đưa em về ngoài trời mưa rơi ướt vai
Tôi đưa em về đường dài trên lối cỏ non
Nơi đây in gót chân son nơi đây cỏ ướt còn mòn
Kỷ niệm tình hai chúng ta
Từ xa về thăm em đôi giày sô bê bết bùn
Phố xưa đèn vàng heo hắt, như sầu thương người cách xa
Tôi dừng lại cánh song, như xưa trao lén thư tình
Thuở đôi mình vừa quen nhau, cho em tôi hồng má đào
Tháng giêng xuôi quân ra Huế
Cố Đô hoang vu điêu tàn
Bãi học chiều, em vắng bóng
Tóc thề đã quấn khăn tang