Tình đã ra đi vội vàng,
Bao trái ngang khi anh rời xa em,
Lời nói yêu thương ngày nào,
Tan biến nhanh như giấc mơ mà thôi.
Còn đó bao nhiêu ân tình,
Sao nỡ quên hỡi người yêu hỡi,
Để mỗi riêng em mong chờ,
Câu nói xưa sẽ mang anh trở về.
Tình đã ra đi vội vàng,
Bao trái ngang khi anh rời xa em,
Lời nói yêu thương ngày nào,
Tan biến nhanh như giấc mơ mà thôi.
Còn đó bao nhiêu ân tình,
Sao nỡ quên hỡi người yêu hỡi,
Để mỗi riêng em mong chờ,
Câu nói xưa sẽ mang anh trở về.
Lòng ngậm ngùi thương nhớ em tiễn anh trong chiều mưa,
Ngồi chờ người yêu dấu đã khuất sau ngàn dâu,
Còn một mình bên ga vắng em đứng với trông theo mây trắng,
Bỗng thấy gió mưa lạnh đôi vai mới biết mất nhau trong đời.
Đời người như một dòng sông,
Đổ ra biển cả con nước trôi, nước trôi theo dòng,
Qua bao thác ghềnh rồi đây con nước về đâu.
Là người sống phải thẳng ngay
Đừng gieo nên tội biết trách ai, trách ai sau này
Trách chính thân mình vì sao gieo nỗi sầu đau.
Nếu tự nhìn lại quãng thời gian qua,
Đã có lúc nước mắt anh nuốt ngược vào trong cay đắng,
Tự mình trách vì không trói được tiếng yêu,
Vì anh muốn quan tâm em bằng tất cả những yêu thương bao năm anh có được,
Mà sao mắt môi em vẫn chưa khi nào bằng lòng.
Baby em như bông hoa,
Nhưng người hái đâu phải ta,
Em vội mang bao câu ca,
Trôi về nơi xa xa xa.
Baby em như bông hoa,
Nhưng người hái đâu phải ta,
Em vội mang bao câu ca,
Trôi về nơi xa xa xa.
Nhìn lên trời cao ngồi đếm vì sao ở trong bàn tay,
Chợt nghĩ về em chẳng biết giờ đây người đã ngủ chưa,
Mười hai giờ đêm nỗi buồn kia chợt như dài thêm,
Em cũng hay thật, đã khuya rồi mà vẫn chưa ngủ đi?
My whole world changed from the moment I met you,
And it would never be the same,
Felt like I knew that I’d always love you,
From the moment I heard your name.
Giây phút ấy thật tuyệt vời, khoảnh khắc ta có nhau trong đời,
Điều anh ước muốn bây giờ ngay đây rồi,
Dù cho Trái Đất có vỡ đôi, anh vẫn đứng nơi đây thôi,
Vẫn mãi thôi để con tim anh cất lời.
Chiều dần buông tan trường anh đến để chờ nàng thơ đi học ra,
Thì ra em đang ngồi trên chiếc xe đạp của ai không phải anh,
Anh như muốn tắt luôn công tắc gật đầu,
Vì trông thấy em đang cười đùa cùng ai khác.
Cũng chẳng thể trách em chọn ai đó, hai mình đã có cái gì đâu,
Người ta duyên nhiều tiền, cao to, muôn phần hơn anh ôi giồi ôi, chán luôn,
Làm sao anh có thể có được người yêu xinh (Như em đó).
Anh hẹn em, khi trời đêm,
Mưa bay bay cho lá rơi ngoài thềm,
Mong thật lâu chẳng thấy người đâu,
Anh nơi đâu có biết em buồn rầu,
Buồn quá đi thôi,
Ngày với đêm trôi, em mong đợi vậy thôi.
(Anh nơi đâu hãy quay về với em)
Màn đêm đã buông dần đèn hiu hắt cô quạnh,
Nhớ em anh muốn thét lên trong đêm dài,
Nằm nhớ những kỷ niệm gặp nhau phút ban đầu,
Mắt em ôi đôi mắt ấy anh về nhớ nhung.
Muốn em là má của con anh sau này,
Muốn em là con của tía má anh lâu dài,
Nhất bài thiên địa, nhị bái cao đường,
Phu thê giao bái, đêm nay ta say ta bái tăng hai.
Không còn em là đời anh chẳng ý nghĩa gì,
Thế nên anh phải cố gắng Bôn ba ngoài kia gần chục năm,
Giờ cũng đã có dư gom về quê cưới nàng.
Mời em đi về quê anh chèo xuồng ba lá,
Ngồi trà đá ngoài hồ cá mình cùng ca,
Được nhìn em luôn cười vui,
Là đời anh mãi luôn an bình.