Thấy em cười mắt trong ngần,
Đẹp như giữa ánh trăng đêm rằm,
Mộng mơ tôi về ôm ấp đêm nằm,
Đến giữa đời có xa vời,
Điều tôi muốn nói không nên lời,
Ngắm em tôi, nhìn từ phía xa, xa vời.
Sau bao nhiêu mối tình đổ vỡ mình còn tin ai,
Sau bao nhiêu tổn thương bủa vây vẫn yêu em rất miệt mài,
Qua bao nhiêu khoảnh khắc thời gian tưởng chừng hạnh phúc nhất,
Phút chốc tan vỡ thật nhanh anh ngỡ,
Tình yêu ngọt ngào đến mấy cũng tàn thôi.
Một dòng nước trong, đôi bờ thương nhớ,
Ai người bên nớ, có nhớ bên ni,
Có nhớ bên ni thì ngược Trường Giang lên Tam Kỳ,
Thì ngược Trường Giang lên Tam Kỳ.
Ơi con sông Trường Giang,
Con sông dịu dàng như nghĩa mẹ,
Con sông êm đềm như bóng cha,
Ngàn năm thiết tha.
Hãy nói anh nghe một lời,
Vì sao em muốn quay về bên anh,
Thật lòng đi em có phải bên kia,
Người ta không cho em niềm vui.
Xin đừng đến bên anh khi em buồn,
Rồi quay bước khi em chẳng cần nữa,
Nhìn về quá khứ, như thế đủ rồi,
Anh đã quen sống không cần em.
Một chiều anh bước đi,
Em tiễn chân anh tận cuối đồi,
Nghe dặn lời,
Rằng chiến đấu đừng sờn lòng,
Rằng sóng gió đừng sờn lòng,
Đừng nề gian khổ.
Máu còn rơi sương còn rơi,
Bao lớp người tiền tuyến tuôn ra,
Ngăn quân thù giày xéo dân ta,
Cho một ngày mới,
Một nguồn vui tới,
Xuân phơi phới.
Xin lỗi cơn mơ vừa qua,
Xin lỗi cơn đau vừa xa lạ,
Xin lỗi nỗi vui còn vương lại,
Nụ cười đôi khi đắng cay lòng này.
Xin lỗi những đêm mùa đông,
Thân nóng ấm trên bàn tay hiền lành,
Xin lỗi quán quen phải cùng tôi,
Tập quên một người.
Chờ người tình lỡ là tình đầu tình gặp gỡ tình trong dĩ vãng nhạt nhoà,
Vào mùa trăng đó chàng từ phương xa về như giấc mơ,
Tình đầu gặp gỡ rồi trọn đời tình còn nhớ tình tha thiết đắm say,
Ánh mắt ngây thơ như ru hồn rũ áo phong sương anh vui tình duyên.
Lúc đắm đuối anh cho rằng tình ta như ánh trăng rằm,
Chớ đâu biết dòng đời lắm nhiều cơn sóng phũ phàng,
Cho lứa đôi chia phôi đợi chờ cho nhau mãi thương nhớ,
Cho đến nay anh thuyền đã sang bờ.
Một mùa thu đã qua rồi em đâu hay biết thu tàn,
Mà lòng còn đắm say vui với ai,
Có những lúc anh ước mơ, mơ đôi chúng ta không rời,
Trong cơn say em vội vàng đã lãng quên.
Và rồi em đã quay đi quên đi câu nói hôm nào,
Nhìn cuộc tình ngẩn ngơ như lá rơi,
Nếu lúc trước em nói ra anh không xót xa đêm về,
Anh mong tia nắng ấm và lãng quên chiều thu.
Này người anh yêu, yêu rất nhiều,
Hứa với em đi hết cả cuộc đời,
Trọn đời bên nhau như lời hứa,
Dù cuộc sống mai này vất vả bao nhiêu,
Trọn đời tình nghĩa phu thê,
Đến hết đời tình vẫn như xưa.
Đời em giờ như thuyền không bến,
Thuyền cứ mãi lênh đênh giữa biển trời,
Muôn ngàn sóng gió, chẳng bình yên,
Thân em bây giờ gửi phận cho ai,
Đợi chờ mãi gần hết nửa đời thanh xuân.