Thương Em (Phan Hiếu)

Ngày mà em vui nhất là ngày em theo người,
Trong áo hoa màu trắng miệng cười rất tươi,
Buồn nào hơn lúc này đôi mắt khóe cay,
Bâng khuâng đứng nhìn theo nỗi buồn khô héo.

Người ta cho em cuộc sống trong sang giàu,
Lụa là phấn son cầu mong em sẽ quên anh,
Cuộc tình một thuở ấm êm nay đã phai màu,
Đành ôm thương đau chúc em yên vui về sau.

Chiều Nghe Biển Khóc

Một chiều nào bơ vơ trên cát,
Nhìn em đang ngây thơ xoã tóc ơ hờ,
Ngày lại ngày, tôi hay ra đó,
Tìm kiếm chỉ có mỗi riêng người.

Những dốc đá em hay đi qua,
Thì tôi đây đi ra chờ sẵn lâu rồi,
Bóng dáng đó tôi hay theo sau,
Chiều nay sao bóng bỏ đi rồi.

Bước Qua Nhau

Cuộc đời cứ trôi,
Ta nhìn lại ngày tháng còn bên nhau,
Cùng những thăng trầm,
Tại sao không vẫy tay chào,
Nơi ta đứng bây giờ, hai nơi hai người dưng.

Đợi em bước qua,
Để khiến anh nhận ra là đôi mắt,
Em còn đang buồn,
Màu hoa cài áo vẫn còn,
Như lời hứa đã từng, giờ đây còn như xưa.

Anh Nhớ Em Vô Cùng

Anh đã đến và nói với em,
Ngày mai anh phải đi,
Ở nơi ấy anh sẽ tìm được hạnh phúc.

Giọt nước mắt cố nén trong lòng,
Đành chấp nhận như vậy thôi,
Vì em chẳng thể mang được hạnh phúc đến với anh.

Thương Em Đến Già

Khi anh đang vấp ngã,
Cuộc đời bôn ba mỏi mệt tất cả,
Em đã bước qua ôm anh nói là,
Có em đây mà không sao.

Ân cần và sâu sắc,
Mọi chuyện trong anh nhìn cả thế giới,
Bằng mỗi nơi anh từ khi em đến bên,
Mọi chuyện đổi thay ấm êm vì em.

Đừng Quên Tên Anh

Có mấy lúc ta được ngồi lại bên nhau,
Để nói cho em nghe những câu chuyện từng làm cho anh đau,
Cố cắn đôi môi để kể lý do tại sao như thế này,
Tại sao em ngồi nơi đây còn hồn em bay.

Thế giới bé thôi không to được bằng đôi mắt em,
Đừng khóc em ơi! Hãy để nên vai này anh gánh vác thay,
Ngày nắng quanh năm chẳng sao mà ngày mưa chỉ một ngày,
Chỉ một ngày mưa như thế mà em đã vội buông tay.

Chạy Về Nơi Phía Anh

Em thấy lẻ loi,
Em sợ nỗi buồn,
Anh sẽ ở đây làm em yêu đời.

Em không tin vào ai,
Điều này thật điên dại,
Sẽ có anh ở đây làm em nghĩ lại,
Điều em đang sợ.

Hẹn Ước Từ Hư Vô

Mình không tìm nhau mà vô tình vương vấn sau tiếng ca chiều mưa.
Thân thương trong từng đong đưa mắt môi về em,
mùa xuân ấy có nụ cười lấp lánh
Ở gần bên anh, em vui như bao nhiêu lâu trở lại mùa yêu đầu,
Vẫn bỡ ngỡ ban sơ ở trong từng ánh nhìn,
Vẫn da diết nỗi ưu phiền khi phải chờ mong.

Ít Nhưng Dài Lâu (Yan Nguyễn)

Mai này trang giấy trắng nhật kí anh lưu sao đầy,
Những thói quen em mỗi ngày,
Hay hờn ghen giận dỗi chen lối đi trên đường về,
Khi em giấc say anh ngồi đây.

Ghi điều anh sợ nhất lạc mất em nơi đông người,
Quen nắm tay em mất rồi,
Ghi điều em thắc mắc câu hỏi yêu em thế nào?,
Anh yêu ít thôi, nhưng dài lâu.

Bất Quá Nhân Gian

Dù cho nhân gian kia còn bao niềm vui,
Chẳng thể ủi an tâm hồn ta,
Đã qua nhiều và thật nhiều những đắng cay,
Những khổ đau bao ngày qua.

Dặn lòng là phải trao đi niềm tin,
Mà trái tim nhận lại được toàn những xót xa,
Khóc cho người một giọt nhân sinh,
Đến khi quay lại chẳng có ai bên mình.