Trôi Dạt Con Đò

Mới ngày hôm nao con đò chiều anh trước em sau,
Trao lời yêu thương hứa muôn đời ta mãi bên nhau,
Mà sao giờ đây em quên đi tiếng yêu hôm nào,
Nước lớn hay ròng em đành lòng cất bước sang bờ…

Ngược dòng thời gian con đò xưa mãi không quay lại,
Ôm nhớ kỷ niệm hỡi con đò giờ ở nơi đâu,
Để anh ngồi đây ôm yêu thương ngóng trông em về,
Son sắt câu thề em thay lòng bỏ bến theo chồng…

Lệ Duyên Tình

Ai vẫn trông,
Những cánh hồng phai rụng rơi xơ xá,
Ai vẫn mong,
Những cánh cò bay về nơi bình yên…

Về đâu em tôi khi mới đôi mươi,
Ngày biệt ly, ta chưa nói gì,
Về đâu tôi ơi thân xác hao gầy,
Từ khi em đi, còn đâu lý trí…

Chắp Vá (DC Tâm)

Tuy anh vẫn ở đó, vẫn thân thuộc bên em,
Vẫn quan tâm em hết lòng nhưng sau anh là một khoảng trống,
Đâu ai muốn chắp vá thêm niềm vui,
Chắp vá chia ly tiếng cười chắp vá nói thương một người,
Em đã thấu những lý do, em vô vọng…

Chợt Như Năm Mười Tám

Thế rồi đường mây mỏi cánh chim trời,
Ngõ vào tình yêu đã phai nhạt lối,
Từng mùa xuân sắc hoa phai tàn,
Từng mùa thu úa bao lá vàng,
Rồi mùa đông rớt sang thắm lạnh hồn hoang…

Bỗng một chiều thu trong nắng phai tàn,
Thấy lòng trở về như năm mười tám,
Từng lời yêu thiết tha muộn màng,
Từng nụ hôn đắm say ngỡ ngàng,
Mà từ lâu đã quên ngõ tới thiên đàng…

Vội Vàng (Đức Trí)

Rằng có một lần gặp nhau bỡ ngỡ,
Đâu ai dám ngờ, con tim thẫn thờ,
Mong tin mỗi giờ…

Rằng biết em ngại ngùng nhưng vẫn cố,
Trao em những lời, trêu khen bướm hoa,
Tim anh rối bời…

Có, có những lúc nghe lòng đau nhói,
Khi vẫn biết rằng ta, muốn được yêu, thật lòng,
Có, có những phút nghe lòng tê tái,
Khi em có nào tin, chút tình ta…

Điều Tàn Nhẫn Sâu Lắng

Phận ai nên duyên trốn nhạt nhòa hương sắc,
Đèn dầu hắc hiu trước thềm,
Nghiêng nghiêng soi mình bỗng hóa vô hình,
Trương lang người chờ ta chút tình…

Đã có một người nói thương đến thế,
Rồi cũng chẳng thể giữ câu thề,
Thoáng chút hương phai Khẽ nhắc tương lai,
Rồi điều tàn nhẫn nhất cũng đến…

Cô Bé Mùa Đông

Từng cơn gió, khẽ vô tình,
Chiếc lá lìa cành, buông xuống lòng đường,
Ngồi nhặt những chiếc lá tôi nhớ về,
Cô bé đáng yêu của tôi…

Mùa đông đến em vẫn cười,
Em ước mình là bông tuyết ngoài trời,
Để được bay mãi lên thiên đường,
Một thiên đường tuyết rơi…

Sài Gòn Đau Lòng Quá

Cầm tấm vé trên tay em bay đến nơi xa,
Sài Gòn đau lòng quá toàn kỷ niệm chúng ta,
Phải đi xa đến đâu? Thời gian quên mất bao lâu?,
Để trái tim em bình yên như ngày đầu tiên…

Mình đã từng hứa bên nhau hết tháng năm dài,
Yêu đến khi ngừng hơi thở đến khi ngừng mơ,
Nắm chặt tay đi hết nhân thế này,
Chân trời hằn chân ta vô tận là chúng ta…

Rời Bỏ (Vũ Huy Hoàng)

Hết hôm nay, là em đi khỏi nơi đây,
Anh sẽ không, phải nhìn thấy em nữa đâu,
Khoảnh khắc đắm chìm vào nụ cười ấy,
Là điều cuối cùng em còn lưu lại cho đến khi,
Mình có thể quên hết đi…

Vì em không muốn trở thành một người,
Khiến anh cứ gợn nhớ thương,
Khi em chỉ là thoáng qua như mây cuối trời..
Và em tự biết rằng mình là ai,
Có tư cách gì để mong,
Tình cảm từ một trái tim đang yêu một người khác…

Cô Độc Vương

Nửa đời sầu nửa đời âu,
Gập ghềnh mưa gió nửa đời người,
Chợt nhận ra tuyết rơi bên khung cửa sổ…

Lệ ta rơi lòng ta đau,
Thừa cô đơn quá dư u sầu,
Tìm men say chỉ mong sẽ yên lòng hơn…