Thế rồi đường mây mỏi cánh chim trời,
Ngõ vào tình yêu đã phai nhạt lối,
Từng mùa xuân sắc hoa phai tàn,
Từng mùa thu úa bao lá vàng,
Rồi mùa đông rớt sang thắm lạnh hồn hoang…
Bỗng một chiều thu trong nắng phai tàn,
Thấy lòng trở về như năm mười tám,
Từng lời yêu thiết tha muộn màng,
Từng nụ hôn đắm say ngỡ ngàng,
Mà từ lâu đã quên ngõ tới thiên đàng…