Anh dừng chân, ngước nhìn trời cao vàng muôn ánh sao,
Để buồn đau, phủ lên bờ vai hao gầy,
Ngày mà ta rời xa, quay lưng về nhau, liệu đã có ai ngoành lại,
Cả hai bước đi vội vàng, (một) kết thức lỡ làng cho ta…
Nơi giọt sương, vẫn nằm lại trên dòng khóe mắt em,
Nỗi buồn dẫu ngàn năm thì cũng vẫn vậy,
Dư âm ngày nào, như vẫn còn bên tai nhưng nay đã theo bóng ai,
Rồi mai sau già đi, liệu anh có còn tiếc nuối…