Xin dùng con theo ý của của Ngài,
Làm tay chân cho người què cụt,
Cùng làm tai cho người bị điếc,
Xin dùng con theo ý của Ngài,
Làm đôi mắt cho người bị mù,
Làm tiếng kêu cho người bị oan…
Dường như bao nỗi đau đã đầy trong tim,
Dường như bao cay đắng đã nén quá lâu trên bờ môi ấy,
Mỗi ngày tôi phải cố gắng che giấu đi,
Sự mệt mỏi không ai gánh cùng,
Để rồi nỗi buồn vỡ vụn trong đêm…
Anh đi lạc trong sóng gió cuộc đời,
Nào biết đâu sớm mai liệu bình yên có tới?,
Âu lo chạy theo những ánh sao đêm,
Ngày cứ trôi chớp mắt thành phố đã sáng đèn…
Ta cứ lặng lẽ chạy thật mau,
Yêu thương chẳng nói kịp thành câu biết đâu liệu mai còn thấy nhau?,
Thức giấc để anh còn được thấy,
Ánh mắt của em nhẹ nhìn anh, đôi tay này sẽ không xa rời…
Tìm một con đường tìm một lối đi,
Ngày qua ngày đời nhiều vấn nghi,
Lạc loài niềm tin sống không ngày mai,
Sống quen không ai cần ai,
Cứ vui cho trọn hôm nay…
Rồi cuộc vui tàn mọi người bước đi,
Một mình tôi về nhiều lần ướt mi,
Chờ người yêu đến trong ánh nắng mai,
Xóa tan màn đêm u tối cho tôi biến đổi,
Tâm hồn thành một người mới…
Xin những bối rối này cứ thế lên ngôi,
Xin con tim rẽ lối tìm giây phút nghẹn lời,
Cho thêm chơi vơi, để những ánh mắt đôi môi,
Chạm nhau mang theo gọi mời
Oh oh oh…
Xin cho ta tan vào những đắm đuối miên man,
Khi em ghé ngang đời chợt mang sắc hương thiên đàng,
Và cho những ấm áp lại đến lấp kín nhân gian,
Ngày ta yên vui cùng nàng,
Oh oh oh…
Tháng năm vội vã ta bỏ lỡ bao điều,
Màu hoàng hôn năm ấy đã khác phai đi nhiều,
Tháng năm đẹp nhất em bỏ lỡ một người,
Đã từng cùng nắm tay đi qua cơn mơ…
Chàng trai ấy nở nụ cười trong nắng mai,
Nhìn người con gái tựa đầu bên vai,
Mình từng hứa tận cùng muôn hướng đi về phía mặt trời,
Nhưng đâu biết giấc mơ vời vợi…
Nhìn từng giọt mưa nhẹ rơi ngoài hiên nơi xa em có hay không,
Chân trời kia ngồi trong màn sương chờ đợi em sẽ quay về,
Con đường xưa giờ đây ngơ ngác ngập đầy tuyết rơi giá lạnh,
Tìm về đâu ngày xưa loay hoay trong nỗi bơ vơ…
Một lần thôi thời gian trở lại mình sẽ không chia lối đi,
Đôi bàn tay xin đan vào nhau nhẹ nhàng ve vuốt vai mềm,
Nơi bình yên chẳng còn hoang vắng chẳng còn nhớ thương mơ hồ,
Và cho cơn mộng kia yên lành khi bóng đêm về…
Thật buồn khi chẳng thể thành đôi,
Vì sau trước cũng vậy thôi,
Hoàng hôn tắt thấy sao được lối,
Em cứ bước cứ ngước nhìn thôi,
Ngàn câu hỏi không thể cất lời,
Sợ rằng quay đầu nước mắt lại rơi…
Em ôm chặt anh và không muốn cách xa,
Anh đẩy em ra: “ Chúng ta nên dừng lại em à,
Em bên ai đi, và lo nghĩ tương lai,
Giờ anh giữ em lại, chính anh là người sai…
Tìm nhau không nếu mai này,
Mình lỡ cách xa trời mây,
Lỡ sẽ không nhìn thấy nhau,
Giữa dòng đời nhiều đổi thay…
Tìm nhau không nếu một ngày,
Mình nuối tiếc những nồng say,
Đâu phải ai cũng sẽ tìm được,
Hạnh phúc dù chịu đựng đắng cay…
Em ra đứng hàng ba nhìn xa về bên sông đó,
Đợi ngóng trông bao ngày mà người vẫn cứ biệt tăm,
Anh nơi nào mới xa xăm có biết người nhớ thương mong,
Chiều xuống rơi bên thềm em nghe lòng trĩu nặng niềm mang…
Con nó khóc đòi cha mà anh biệt chim tăm cá,
Những lúc đêm khuya lạnh giật mình cứ hỏi mẹ cha đâu,
Em nghẹn lòng đắng cay, ôm nỗi sầu ai hay,
Đợi với trông mỏi mòn đêm sương lạnh em còn buồn ai…