Đạo nghĩa giang hồ từ nam tới bắc xuân hạ rồi thu đông,
Đời lao lý qua rồi cùng nâng ly uống cho vinh nhục thăng trầm…
Phải sống ân tình đừng quên nhân nghĩa xua tan miệng thế gian,
Ai trách, ai hờn, tình anh em vẫn như sông Đà trào dâng…
Ngồi nhìn mây trôi mãi,
Trôi về nơi xa xăm mịt mù,
Trong cơn mơ chiều nay,
Gọi thầm tên em,
Những ước muốn mong chờ,
Còn tìm nhau trong cơn mê này,
Giọt sầu rơi miên man trong đời,
Khi đã xa người…
Còn gì trong thương nhớ,
Tóc em ngày nào xanh như mây trời,
Bơ vơ trong chiều hoang gọi thầm tên nhau,
Chiếc lá úa xa cành,
Giờ còn bay về nơi phương ấy,
Người đã đi cho bao tháng ngày,
Chìm khuất trong mơ…
Sáo du dương trên đồi nhạc rừng vang cùng khe suối,
Gió ru êm mây ngàn lời tình yêu à ơi,
Tình nhẹ nhàng êm ái như tơ xanh tựa như chiếc lá ngây thơ,
Em yêu anh thuở nào muôn kiếp nhé anh…
Có ai đi xa rồi tình còn vương lời em hát,
Tiếng sơn ca u buồn, buồn cùng em đợi chờ ai,
Anh về đâu hỡi xa xôi bóng hình,
Ngàn năm vẫn chờ người yêu ơi…
Chớ nói em yêu anh chúng ta hãy quay lại,
Thời gian anh đợi em chỉ nhận lấy bao nhiêu là niềm đau,
Nhìn em bên người khác nắm tay ôm hôm đắm say,
Anh một mình lạnh lẽo cô đơn nhận lấy mùi vị cô độc…
Xuân đi thu lại đến đã biết bao năm tháng tuần hoàn,
Trong cơn say lại mơ rồi lại muốn muốn uống thêm một ly,
Lại nhớ đến ký ức chúng ta yêu nhau đắm say,
Lại mơ về câu hứa, anh ơi đừng bao giờ đổi thay…
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm đêm có hay,
Mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng,
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài,
Để mình ta với con tim khô cằn giá băng…
Đêm hôm qua bỗng nhiên anh nhìn thấy em trong giấc mơ,
Mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ,
Đêm nay mơ bỗng nhiên anh lại nhớ em trong cơn gió đông về,
Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu…
Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội,
Ôi thủ đô xao xuyến trong trái tim tôi,
Hàng cây xanh bao mùa lá đỏ,
Gió Sông Hồng rì rào sóng vỗ,
Mùa thu đi qua từng phố nhỏ,
Ôi Hồ Gươm! như một bài thơ…
Hà Nội ơi có tự bao giờ,
Mấy ngàn năm chói chang rực rỡ,
Hà Nội ơi náo nức bài ca,
Vẫn âm vang trong tâm hồn ta…
Có một con đường mang tên là tình yêu,
Khi tôi bước một mình đếm những nỗi cô đơn,
Đếm trong từng làn gió thoảng,
Đếm trong từng hạt mưa bay,
Đến đây từng tia nắng sớm mai,
Đến khi ngàn ánh sao rơi trong bóng đêm…
Có một con đường mang tên là tình yêu,
Một ngày khi em đến sánh bước đi cùng tôi,
Có nắng ấm giữa mùa đông,
Có tiếng hát trong con tim cô đơn bấy lâu…
Anh ở biên cương nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt,
Ở nơi anh mùa này con nước, lắng phù sa in bóng đôi bờ,
Anh ở biên cương biết rằng em năm ngóng tháng chờ,
Cứ chiều chiều ra sông mà gánh nước,
Nên ngày ngày cùng bạn bè trên chốt,
Anh lại xuống sông Hồng cho thỏa lòng em mong…
Yêu em bằng tất cả những gì anh có,
Dù cho bao lần em làm tim anh thắt lại,
Nhưng vẫn đứng nơi đây cùng em,
Vì chỉ muốn thấy em cười,
Chẳng muốn em phải đớn đau ngày sau…
Yêu nhau bao lâu mà nay lại em muốn xa anh,
Có phải ngoài kia, có lẽ tại anh,
Dù đôi mắt cay cay vẫn mong người luôn ở đây,
Chỉ cần thế thôi một lần xin em hiểu thấu…
Nàng tên Châu Pha, người sơn nữ, bông hoa núi rừng,
Đẹp xinh đơn sơ, tình trong trắng cho đời ước mơ,
Gọi tên nàng tên Châu Pha, gọi tên nàng tên Châu Pha,
Đôi môi thơ ngây thương giọng nói thật hiền hòa…
Ngờ đâu tâm tư nàng đã trót ôm một nỗi buồn,
Chiều mưa rơi rơi, nàng hay đứng âm thầm nhớ ai,
Hỏi sao ngày vui đã mất, Hỏi sao lệ dâng khóe mắt?,
Châu Pha thương đau tủi buồn cúi mặt quay đi…