Một ngày nào đó nếu ánh dương sẽ không còn,
Loài người chìm trong đêm giá băng,
Và tình người sẽ tan biến như là giấc mơ,
Yêu đương chỉ còn trong dĩ vãng…
Anh bên em vẫn cô đơn,
Anh xa em dù gần,
Con tim ta như đá lạnh buốt giá…
Một ngày nào đó nếu ánh dương sẽ không còn,
Loài người chìm trong đêm giá băng,
Và tình người sẽ tan biến như là giấc mơ,
Yêu đương chỉ còn trong dĩ vãng…
Anh bên em vẫn cô đơn,
Anh xa em dù gần,
Con tim ta như đá lạnh buốt giá…
Theo em anh thì về,
Theo em anh thì về thăm lại miền quê,
Nơi có một triền đê,
Có hàng tre ru khi chiều về…
Đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh,
Nhớ núi Hồng Lĩnh nhớ dòng sông La,
Nhớ biển rộng mà quê ta ớ ơ ơ ơ…
Những cánh đồng muối trắng,
Tình sâu mấy nghĩa nặng, biển ta lại nhớ rừng,
Nên chi giữa đồng bằng mà gió ngàn bay về,
Tìm âm vang sóng vỗ…
Có ký ức nào đẹp hơn ngày đôi ta bắt đầu,
Có đớn đau nào nặng hơn ngày mình xa nhau,
Có đôi mắt nào buồn hơn bờ mi em tuôn sầu,
Có đắng cay nào bằng em vội vàng qua mau…
Người đàn ông đang đi bên em là người như thế nào,
Sợ người ta không yêu thương em anh biết phải làm sao…
Chiều nay mưa trên phố Huế,
Kiếp giang hồ không bến đợi,
Mà mưa sao vẫn rơi rơi hoài,
Cho lòng nhớ ai…
Ngày chia tay hôm nao còn đây,
Nước trên sông Hương còn đầy,
Tình đã xa gió mưa u hoài,
Mắt lệ ngắn dài…
Có chàng trai viết lên cây,
Lời yêu thương cô gái ấy,
Mối tình như gió như mây,
Nhiều năm trôi qua vẫn thấy,
Giống như bức tranh vẽ bằng dịu êm ngày thơ,
Có khi trong tiềm thức ngỡ là mơ…
Tôi thương miền quê nhớ hoàng hôn trên đất xưa,
Nghe tiếng tiêu mơ màng chiều hè,
Tôi yêu người xưa áo nâu hương duyên thật thà,
Đời mặn nồng hồng lên đôi má…
Nhưng thôi giờ đây nắng tàn phai trên khóm tre,
Bao áng mây bên trời mịt mờ,
Thương ai nhạt môi, mắt sâu lắng như đêm dài,
Đời cần lao khoác lên mình trai…
Bạn tôi sáng nhịn ăn lên giảng đường,
Bạn tôi sáng đạp xe 20 cây số,
Thằng đi dạy thêm, đứa làm tiếp thị,
Thằng làm quán cơm, tối về một gói mì tôm…
Người yêu ơi cỏ mềm đã héo khô,
Mặt hồ lá xác xơ những con đường vắng sương mờ,
Từng bước chân cuốn đi mùa thu xa lắm,
Để nỗi buồn cứ thế đến bao giờ?…
Số phận bèo trôi nên tôi lẻ loi một mình,
Kiếp phận hồng nhan qua nhanh đời bao bể dâu,
Tìm chồng nơi đâu, sao giờ đây em nhớ anh nhiều,
Anh bỏ em rồi nơi quê nhà em đứng chờ trông…
Từng chiều anh ơi! Nghe đàn con cứ hỏi cha hoài,
Cõi lòng em đau nhưng giờ đây em biết nói sao,
Tội thằng Tèo em ra bờ đê cứ ngóng cha về,
Em xót xa lòng khi đứng nhìn con thơ nhớ cha…