Kìa màn đêm hiu hắt mang tên em,
Quay về trong kí ức,
Của anh qua thời gian.
Chiều lặng im nghe gió đung đưa cây,
Như là bao nỗi nhớ,
Cuốn anh trôi về đâu.
Này gió đừng hát,
Và mang nỗi nhớ chạy đi,
Quên âu lo quên hết suy tư một đời.
Mưa trong anh sẽ vơi,
Nhưng đôi môi đang vấn vương,
Chỉ tình cờ nhìn em,
Rồi mang theo những cơn đau thét gào.