Họa hình dung như bức tranh nhưng mà vô sắc,
Nàng kiêu sa với tấm thân nhàu nát,
Hỏi trời cao ai cũng mong mưu cầu bình yên,
Chốn cung đình nào ai dám mơ tình duyên.
Nàng ngân nga với tiếng ca sao lòng hiu hắt,
Chịu gièm pha với những lời hà khắc,
Đã từ lâu nàng chỉ núp sau những đớn đau trong tâm hồn,
Chẳng một ai hiểu cho tâm tư của một người hầu.