Đắng cõi mê nằm nghe nát dạ canh trường,
Bóng ngõ khuya từng đêm nước mắt bể dâu,
Mặc cõi u mê đời nghiêng biển mặn trùng dây,
Nhặt nhớ canh thâu tình tang dẫu buồn nhọc nhằn,
Bến mê hoang đường thiêm thiếp muộn màng,
Chân mòn tìm bến nợ duyên,
Ai vì ai gánh cuộc trầm luân.
Anh vẫn đi về qua ngõ nhà em,
Chân bước ngập ngừng đầy vơi nỗi niềm,
Thương thầm ai ở bên hiên,
Tóc thề buông xoã vai mềm,
Em vốn dòng gia giáo ngoan hiền.
Anh vẫn đi về con ngõ tình yêu,
Chưa dám trao lời vì anh quá nghèo,
Thư tình tha thiết bao nhiêu,
Muốn gửi ai ấy một điều,
Em chối bỏ thêm khổ đau nhiều.
Góc phố này nơi mình quen nhau,
Có những chiều mưa rơi ướt vai,
Có những lần mình hẹn ngày mai,
Hẹn yêu mãi hẹn chung lối đi.
Có một lần anh chẳng qua nữa,
Cứ thế xa xa mãi nơi em,
Để những mùa nhuộm màu thương nhớ,
Phố xa xôi đã vãng người qua.
Tàn chiến cuộc em đi theo anh,
Tới những vùng phố thị buồn tênh,
Thương quê hương đất Quảng điêu tàn,
Nhìn Hải Lăng nhớ về Thạch Hãn,
Dòng Mỹ Chánh nước xông mùi hôi tanh,
Hỡi Cổ Thành một thời vang danh!
Thị trấn buồn cao nguyên cheo leo,
Gió đất miền đất đỏ mù sương,
KonTum đây với những kiêu hùng,
Kìa Char- lie núi rừng thung lũng,
Về Chu Pao hát ca ngợi Ko Man,
Đak Lak ngày nào còn hiên ngang!
Em khóc đi em khóc nữa đi em,
Khóc để rồi quên một cuộc tình buồn,
Còn biết tìm ai để mà giận hờn,
Đêm này gặp nhau lần cuối,
Thương nhớ biết bao giờ nguôi.
Mộng đẹp đời tôi đã bay cao vời,
Lời xưa âu yếm trao người,
Như mây như khói tan rồi,
Tựa kề vai em sầu dâng muôn lối,
Để nghe ái ân xa rời tan nát lòng tôi.
Boran deu si muneojyeos seo. Badageul ttulko jeo jihakka ji,
Ot kkeutja rak japgetda go. Jeo nopi du soneul ppeodeobwa do.
Dasi kamkamhan igose light up the sky,
Ne du nuneul bomyeo I’ll kiss you goodbye,
Silkeot biuseora kkoljoeunikka. Ije neohui hana dul set.
(Chiềng làng chiềng chạ,
Thượng hạ Tây Đông,
Con gái Phú Ông tên là Mầu Thị,
Từ tình ngoại ý,
Mãn nguyệt.. có…
Mời già trẻ gái trai,
Ra đình mà ăn khoán, i a.. í à…)
Tự xưng em là Thị Mầu,
Í là con gái phú ông,
Tuổi em chứ còn bé lắm,
Cũng chưa đến trăng rằm.
Ớ này chị em ơi,
Nay tư mai đã mười lăm,
Ai muốn đi ăn oản,
Thì lên chùa với em.
(Hò ơ…
Gió miền xuôi thổi xuôi miền ngược,
Cánh chim chiều mỏi mắt đợi trông,
Bao giờ gió ngược thổi lên,
Bao giờ anh để..
Bao giờ anh để em thôi đợi chờ.)
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu hẹn ước,
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu thủy chung,
Chàng đành ra đi đi mãi không về,
Còn lại nơi đây son sắc vợ chồng.
Ngày mình đi, gió giông nhiều hơn,
Tiếng mưa buồn thêm nước mặn môi mềm.
Gối chăn lạnh lùng một mình quạnh hiu.
Tình là gì! Rượu ta uống đâu có say,
Hình bóng ấy thoáng đưa hương ta đã say.
Trong nhân gian có biết bao hương hoa,
Mà tại sao! Bóng dáng kia ta nồng nàn.
Rồi một ngày hình bóng ấy thấp thoáng qua,
Một lần nữa trái tim ta “thôi ngủ quên”.
Trong cơn “say” với biết bao ưu tư,
Lại thốt lên khiến ĐÔI TIM CHUNG MỘT NHỊP.
Dòng đời vội vã – biết bao đổi thay,
Dòng đời xô đẩy với bao u sầu,
Trong ta đánh mất tình cảm – con người,
Mang bao ấm ức để rồi nén đi.
Từng ngày gặm nhấm với bao niềm đau,
Cuộc tình nồng ngày đó – vấn vương lu mờ,
Anh ơi! Em nhớ mình đã có với bao mặn nồng,
Sao nay ta rạn vỡ Ngỡ Thôi Chung Đường.