Phố thị say, nhìn hay hay
Sao tôi mắt cứ cay cay, như mấy người không gặp may
Phố thị đông, người đông đông
Tôi như đứa nhóc lông bông, chơi xa mà không về nhà.
Tình chúng ta nay đã không còn như xưa
Người nơi đó tôi nơi này tình nơi đâu
Nhìn thấy nhau nhưng ta không còn cảm giác như lúc đầu
Có lẽ đôi ta đã không còn yêu nhau
Chuyện tình ta theo thời gian cứ trôi
Vẫn êm đềm một tình yêu thế thôi
Mà sao nhiều khi vu vơ người hay cứ nghi ngờ
Rằng trái tim anh chẳng có riêng mình em.
Nhiều đêm bao nhớ thương dâng tràn
Thương thầm em gái Mỏ Cày Nam ăn nói dễ thương làm sao
Chiều về thăm em, Mỏ Cày Nam cây trái say cành
Lòng anh luôn nhớ những đêm hẹn hò bên nhau
Mong ước đời ta bền lâu, tim đôi mình trọn kiếp không rời
Phải chi đêm trôi mau để tia nắng ấm áp
Sớm mai kia, ôm lấy em giấc mơ nhẹ nhàng
Bình minh lên mang theo từng hơi ấm cho em
Giống như có anh kề bên.
Khi người đã ra đi còn lai tôi
Cho từng ngày mà tôi mong nhớ người
Chờ người và hát hát lên, yêu em mà thôi
Giọt mưa lặng lẽ trên nụ quỳnh
Quỳnh hương một đoá thoáng hương thầm
Vườn đêm xao xuyến
Một đôi lần đến như người tình
Để cho trời đất báo tin lành vẫn bình yên
Này người yêu hỡi em hãy quay về đây
Vì tôi vẫn nhớ em vẫn nhớ đến tình xưa.
Trời mùa thu lá rơi chân bước trên đường khuya
Nhìn hàng cây lá khô sao thấy chơi vơi cuộc đời.
Sinh con ra bằng câu hát ru quen thuộc (quen thuộc)
Dìu đôi chân mong con lớn khôn (Con lớn khôn , nghe lời mẹ )
Dù mồ hôi thấm vai chỉ cần thấy con cười
Là những âu lo phiền muộn tan trôi
Ấn nút nhớ thời gian hãy ngưng quay lại. (ngưng quay lại )
Đổ cơn mưa yêu thương đến đây (Mang đến đây, bao nụ cười)
Chà mạnh đi vết chai sạn trên tay mẹ
Thả đi giấc mơ này (Chắp cánh con tung bay)
Thả vào mây nhẹ nhàng đưa theo cơn gió
Mưa qua chiều nay thật buồn
Lạnh lùng tia nắng xa xôi
Mưa sao lẻ loi bồi hồi
Chờ em phiến đá đơn côi
Trời chiều vẫn xa xăm
Mưa bên thềm để tôi ngồi trông ngóng
Người con gái thơ ngây
Mắt môi nàng làm ngất ngây hồn tôi.