Hãy là nắng hôm nay đêm vàng
Lại một mùa lá rơi thềm hoa
Bên tường đá cây lan vươn đài
Mặt hồ mành liễu buông nhẹ lay
Dịu dàng từng tiếng dương cầm vun vút lên cao
Điệp khúc ly tao vàng vọt xanh xao
Dịu dàng làm sao chuyện xưa tường đá nhạt phai
Cũng theo đường mây về đây
Ngày con sinh ra trong trần gian
Có vòng tay yêu thương của mẹ
Nu cười cha ngập tràn đôi mắt con
Rồi sẽ qua đi thật nhanh thời gian ở bên cha
Không còn nghe tiếng ru của mẹ
Mải trong lòng con nguyện cầu xin
Hạnh phúc với anh là những giây phút bên em
Thế nhưng cũng là cơn mưa bay thoáng qua thôi
Chỉ được bên em một phút giây, dẫu ước mong bên em cả đời
Đến lúc nào rồi mưa cũng phải tan.
Chuyện mấy mươi đời luôn viết ra thế thôi
Con gái ham tài con trai ham sắt người ơi
Em không như Thuý Kiều anh chẳng công tử Bạc Liêu
Ta đã yêu nhau yêu nhau thật đặm sâu
Sau bài hát này, có lẽ anh sẽ là một người khác
Một người xa lạ nơi cuối con đường, hướng theo mỗi bước chân em đi.
Về Bạc Liêu nghe tiếng đàn sầu
Điệu buồn miên mang khúc nhạc tơ lòng
Dạ Cổ Hoài Lang như oán như than
Thương đời cô Sáu đắng cay bẽ bàng
Em đừng nghĩ anh quá dại khờ
Chẳng biết em bên cạnh ai
Em đâu biết anh đã lặng thầm
Lặng nhìn theo bóng em bước đi cùng ai
Có bao giờ em nghĩ anh đã cảm thấy thế nào
Còn anh chỉ muốn nói với em rằng
Giờ này em đâu hay biết
Rằng trái tim anh chẳng như sỏi đá
Thấy em đang bên cạnh ai cũng thấy đau
Giờ này tim anh đang khóc
Vì biết em chẳng còn bên anh nữa rồi
Và biết em đã đổi thay thật sự rồi vậy
Mà vì sao trái tim
Vẫn luôn mong em quay về đây.
Em đừng nghĩ anh chẳng nghe được gì
Lời nói, cảm xúc em tặng ai
Em đừng nghĩ anh chẳng hiểu được gì
Chẳng phải ta vẫn cùng sống dưới một bầu trời
Nhưng xem ra em chỉ xem anh là gã ngây ngô
Vì anh chỉ muốn nói với em
Rằng dường như em quên hết
Anh cũng như em là con người thôi
Biết yêu thương, biết hờn ghen và biết đau
Thật sự em đã quên hết
Anh cũng như em cũng mang một trái tim
Sẽ chết đi khi tình yêu chẳng còn niềm tin
Người ơi em biết không?
Chỉ một lời thôi em hỡi
Cho khúc hát đêm này không còn đau
Kết thúc đi một lời thôi thà mất nhau vì
Thật sự em đã quên hết
Anh cũng như em cùng mang một trái tim
Sẽ chết đi khi tình yêu chẳng còn niềm tin
Người ơi em biết không?
Xin hãy lắng nghe lòng anh.
Ai nhắc tên em hoài một loài hoa thơm ngát
Một loài hoa ngây thơ, trinh nguyên thuở học trò
Loài hoa mang chút tự tình, hoa Phượng hồng tươi thắm
Mùa đông đã tới trời buông khói mây
Chiều đã đi vào đêm tối
Đường xa khuất lối chìm trong lá rơi
Chỉ có riêng anh mà thôi.
Người yêu hỡi nước mắt không thể nào xoá nhoà
Những nỗi niềm từ lâu anh đã chôn dấu
Đặt bàn tay ấm áp lên con tim yếu mềm
Anh thấy mình lạc lõng giữa những cô đơn