Nẻo đường ta từng qua
Có đắng cay, ngọt bùi
Có nụ cười, nước mắt
Một nguyện ước nhỏ nhoi
Ngày ngày thanh thản sống
Chẳng đua theo số đông.
Hỏi trần gian cần chi
Ta sống cho điều gì
Vương hận sầu, ganh ghét
Đời người có dài đâu
Đừng bày thêm điều xấu
Để tim vương đớn đau.
Mười năm áo lính đất cao nguyên
Chiến trường gian lao khói lửa ngăn bước thù
Chiều tím mây mù dã quỳ vàng pha áo lính.
Đôi mươi tuổi đời, giã từ quê hương lên đường theo tiếng gọi
Ra đi là dâng hiến thân mình và tất cả thanh xuân
Giang sơn khói lửa tơi bời, mình đành bên nhau, mà vui mối duyên sao.
Tôi biết rằng đời phận người khi trắng, khi đen
Khi sống giàu sang cũng có lúc cơ hàn
Sóng gió, chông gai khiến lòng ta chua xót
Ai đã qua rồi sẽ mạnh mẽ, tâm an.
Tôi đã về đây thăm làng cũ trường xưa lúc chiều còn buông nắng
Những con đường quanh co xa xa viền mây trắng chiều nay đón tôi về
Nhưng hôm nay nơi làng cũ giờ đây đã đổi thay rất nhiều
Tôi đi trong bóng chiều hồn dâng xao xuyến nỗi buồn cô liêu.
Trường mình năm đó em là hoa khôi
Có khối chàng theo cớ sao em không chọn
Mà lại chọn anh nhà tranh vách lá ba má tảo tần sớm hôm
Học chẳng bằng ai đẹp trai không có cớ sao em lại thương.
Nghe trong đêm mưa gió tiếng ai ngập ngừng dừng bước
Vì đường vào ngõ tối mưa sầu tràn về ngập lối
Vì đường về lạnh lẽo không đèn bóng trăng ru thương yêu
Chiều ngồi bên đây bên kia anh đứng đợi
Trông ngóng đợi chờ trong lòng anh nghĩ gì không
Rồi ngày mai đây anh cất bước theo người
Em cố gượng cười nhưng trong lòng đau nhói người ơi.
Biết anh còn yêu em không
Hay là vô phước em mang sầu đau
Biết anh còn yêu em không
Hay là nước cuốn tình trôi xuôi dòng