Đời Còn Cô Đơn

Thời gian dần trôi đã bao năm qua lặng lẽ
Mà sao đời tôi vẫn cô đơn như thuở nào
Ngày tôi mười tám trót yêu ai bằng trái tim
Tôi xây bao giấc mộng nhưng ai ngờ duyên không thành.

Người Ngoài Phố

Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên sông
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi

Nếu Xa Nhau

Nếu xa nhau, anh xin làm mây thu
Khóc em, dài những tháng mưa ngâu
Mưa thu buồn, buồn đời anh bấy lâu
Gió thu sầu, hát bài ca nhớ nhau

Bài Hát Này Cho Em

Thương em nhớ em nhiều lắm
Anh thức cả đêm viết lên tâm tình này
Biên cương gió mưa lạnh lẽo
Cây rừng rũ buồn cho lòng người buồn lây
Ai chia non nước nước non ơi
Người đi chinh chiến sống gian lao ngoài biên cương
Ai gây thương nhớ nhớ thương ơi
Sầu cho thân gái sống đơn côi miền hậu phương

Người Hàng Xóm

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi
Giá đừng có dậu mồng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.

Không Phải Tại Chúng Mình

Không phải tại em cũng không phải tại anh
Tại trời xui khiến nên chúng mình yêu nhau
Tình nồng thắm biết bao lúc ông Tơ bắc cầu
Bà Nguyệt nối chữ yêu vui trọn buổi ban đầu
Rồi thời gian lướt mau, tình ta úa màu
Đàn dâng phím sầu đầy thương đau khi tình héo
Không phải tại em cũng không phải tại anh.

Vầng Trán Suy Tư

Tôi đếm thời gian trên ngón tay
Buồn lên mắt gầy, hỏi lòng sao đắng cay
Bạn cũ có đứa ra đi buồn thiên thu
Đứa giàu sang bỏ bạn
Nhiều điều khác phơi bày thế gian

Lính Xa Nhà

Tôi có người em, tuổi mộng vừa tròn
Vì chinh chiến ngược xuôi, ít về để hẹn hò
Nơi phố cũ bây giờ em có còn
Nhìn hoa rơi cuối đường rồi buồn riêng cho mình không.