Từ ngày bọn mình chia tay đến nay đã ba năm vừa đầy
Từ dạo giã từ gian nan thôi trả anh màu áo lãng du
Các anh vẫn miệt mài vui đời trai chiến đấu
Tôi không quên nguyện cầu cho bạn bè họp nhau
Ngày tháng qua mau ba năm rời tay súng
Thời gian dần trôi đã bao năm qua lặng lẽ
Mà sao đời tôi vẫn cô đơn như thuở nào
Ngày tôi mười tám trót yêu ai bằng trái tim
Tôi xây bao giấc mộng nhưng ai ngờ duyên không thành.
Em không buồn nữa chị ơi
Em không buồn nữa chị ơi
Vì đau thương quen rồi, tìm quên trong nụ cười
Vẫn yêu đời vẫn thương người nổi trôi.
Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên sông
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi
Nếu xa nhau, anh xin làm mây thu
Khóc em, dài những tháng mưa ngâu
Mưa thu buồn, buồn đời anh bấy lâu
Gió thu sầu, hát bài ca nhớ nhau
Thương em nhớ em nhiều lắm
Anh thức cả đêm viết lên tâm tình này
Biên cương gió mưa lạnh lẽo
Cây rừng rũ buồn cho lòng người buồn lây
Ai chia non nước nước non ơi
Người đi chinh chiến sống gian lao ngoài biên cương
Ai gây thương nhớ nhớ thương ơi
Sầu cho thân gái sống đơn côi miền hậu phương
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi
Giá đừng có dậu mồng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Không phải tại em cũng không phải tại anh
Tại trời xui khiến nên chúng mình yêu nhau
Tình nồng thắm biết bao lúc ông Tơ bắc cầu
Bà Nguyệt nối chữ yêu vui trọn buổi ban đầu
Rồi thời gian lướt mau, tình ta úa màu
Đàn dâng phím sầu đầy thương đau khi tình héo
Không phải tại em cũng không phải tại anh.
Chuyện ngày xưa có hai đứa mình
Anh với em đi trong lòng đời
Buồn vui có đôi, áo em xanh màu trời
Một tình yêu thắm ngọt trên môi đường quen lối nhớ khôn nguôi.
Tôi ngó về cuối trời
Tay ôm kỷ vật tình yêu giữa tôi với người
Chỉ còn xót lại tấm hình gìn giữ được thôi
Hình hài này giết lần tôi
Cũng bởi lời thề non hẹn suối.