Mai sớm em đi lòng anh ước gì
Nhìn sầu dâng kinh kỳ thôi chớ buồn anh ơi
Đừng luyến tiếc mà chi cho khổ lòng kẻ ở người đi.
Đừng làm tim mình đau xa nhau đã bao lâu
sao vẫn còn nhắc chuyện xưa cũ
Ngày nào chưa xa ta dường như đã là
Thương về chung mái nhà ai có ngờ tình chia xa
Rồi mai tôi sẽ về sau bao ngày xa vắng
Mang trong tim yêu thương lời muốn ngỏ
Quê hương tôi đất Bạc Liêu nhớ thương
Có cánh đồng ruộng lúa bao la
Có câu đàn mang âm điệu Hoài Lang
Quán trọ trần gian cho ta nhiều mơ mộng
Cuộc sống tranh giành chỉ vì hai chữ lợi danh
Người thì lao đao còn người kia sống trong sang giàu
Kiếp sống vô thường quá nhiều khổ đau.
Niềm vui dạt dào trôi ngày vui qua mất rồi chỉ còn kỷ niệm trong tôi
Lối mòn tiễn đưa giàn hoa tím chiều về màu tim tím tô hồn quê
Tình như gió hè sang tình vun đời lỡ làng nhen nhúm tràn đầy tương lai.
Thế rồi xuân lại đến rợp trời chim bay én lượn
Những nụ mai trìu mến nở vàng trước ngỏ ngoài sân
Đất trời cùng vào xuân đẹp hơn biết bao lần
Chỉ riêng có một phần còn lưu luyến bâng khuâng
Về đồi thông hôm nay đến thăm ngôi mộ em phút tiêu sơ
Xót xa thay bình nhang xưa đã vỡ mà thân xác thì tan
Trời ơi trời lắm cơ cầu đem nàng đi sớm
Nàng thôn binh thời chưa hết lúc đời chưa yên.
Tôi chàng thi sĩ nghèo
Lời thơ tiếng đàn cùng hoa giấy ngõ nhà ai
Em thường hay mỉm cười
Người em xóm giềng hay thẹn thùng hoa giấy bay.
Chuyện năm xưa có người, mỗi chiều hoàng hôn
Nhặt sim chín bên đồi, mái tóc xanh chưa đầy búi
Thương nhớ chồng phương xa, tân hôn còn lưu luyến
Đời miệt mài chinh chiến, mấy ai chọn vui ước mơ
Nhớ chiều nào hoàng hôn, nhẹ mây bay phố núi, gió rừng lạnh se sắt cơn
Nâng niu ly cà phê, thênh thang ngang đầu non dốc núi lưng đèo cao
Đêm nay phố buồn mưa vẫn giăng đêm nay nhớ chuyện về một người
Cuộc tình thơ ngây ru hồn tôi trong giấc mơ
Chìm trong vô thức hoa tím buồn chuyện hợp tan.