Chiều nay nghe tin bão về
Đau lòng người ở xa quê.
Miền Trung oằn mình trong bão tố.
Mảnh đất khô cằn chịu lắm đau thương.
Tình tôi tựa cánh phong lan sớm nở tối tàn ước hẹn đầy dở dang
Lòng sầu muộn mênh mang giây phút ngỡ ngàng tình đã theo ngày tháng
Người yêu ơi cớ sao quên mất đi rồi
Lời thề xưa gió trăng giờ cũng xa vời
Tình ban sơ tình đẹp hơn ước mơ
Có ai ngờ gặp nhau ngoảnh mặt làm ngơ.
Có nhiều lúc muốn quên nhưng rồi quên sao đành
Bóng hình người yêu dấu
Bao lần hẹn hò nhau nay giờ đành chia xa.
Ngày qua ngày mẹ đơn chiếc
Rồi từng đêm lẻ bóng một mình
Mẹ của tôi bao tháng dãi dầu
Để con thơ khôn lớn từng ngày
Mối tình em dâng hiến
Về anh đầy thương nhớ nhớ thương đêm ngày đêm
Kỷ niệm thời ấm êm
Đôi ta cùng chung hướng giờ chia hai ngả đường.
Chuyện một loài hoa buồn hoa máu nở về đêm sớm nở rồi chóng tàn
Chuyện ngày xưa thật xưa bên bản thôn làng xa có một mối tình xanh
Ngỡ rằng tình trăm năm yêu nhau thật say đắm ước duyên âm thầm
Bạc đầu phu thê lời yêu trọn kiếp lời thề đá vàng.
Nhớ năm nào khi tôi mới quen em
Phố không người mưa với gió đan xen
Lá vàng bay ánh trăng hao gầy
Chào nhau đôi câu trong lòng nghe nao nao
Từ, phương xa chốn này
Nghìn, trùng bao niềm nhớ
Tâm tư thật nhiều bơ vơ
Bao đêm nhung nhớ xa nhà
Quê hương tiếng hát lời ca
Ầu ơ tiếng ru chiều về
Đêm nay, trăng thanh, gió mát, thoảng hương quỳnh hoa
Xa xa vọng tiếng sáo, tiếng đàn ai hòa ca
Đong đưa chiếc võng, nhớ ngày nào trước hiên nhà
Nghe mẹ kể chuyện, về miền quê xa.
Chuyện ngày xưa, anh mến em yêu thầm
Thường gặp nhau chỉ biết lặng nhìn thôi
Rồi ngày qua, anh cách xa thị thành
Rong ruổi trên đường đời, để em ngơ ngẩn sầu.