Thế rồi xuân lại đến rợp trời chim bay én lượn
Những nụ mai trìu mến nở vàng trước ngỏ ngoài sân
Đất trời cùng vào xuân đẹp hơn biết bao lần
Chỉ riêng có một phần còn lưu luyến bâng khuâng
Về đồi thông hôm nay đến thăm ngôi mộ em phút tiêu sơ
Xót xa thay bình nhang xưa đã vỡ mà thân xác thì tan
Trời ơi trời lắm cơ cầu đem nàng đi sớm
Nàng thôn binh thời chưa hết lúc đời chưa yên.
Tôi chàng thi sĩ nghèo
Lời thơ tiếng đàn cùng hoa giấy ngõ nhà ai
Em thường hay mỉm cười
Người em xóm giềng hay thẹn thùng hoa giấy bay.
Chuyện năm xưa có người, mỗi chiều hoàng hôn
Nhặt sim chín bên đồi, mái tóc xanh chưa đầy búi
Thương nhớ chồng phương xa, tân hôn còn lưu luyến
Đời miệt mài chinh chiến, mấy ai chọn vui ước mơ
Làm ăn thời này khổ lắm ai ơi
Ttiền tiêu cao, tiền vào thì yếu
Khó khăn đủ điều, khó khăn đủ điều
Nhưng phải chi tiêu.
Ai cho tôi tình yêu của ngày thơ ngày mộng
Tôi xin dâng vòng tay mở rộng
Và đón người đi vào tim tôi
Bằng môi trên bờ môi
Cuối cấp rồi đây phượng rơi sầu đầy
Bao lời tâm sự nói hết hôm nay
Mai này chân lạc viễn xứ
Làm sao nói được người ơi
Loài ve réo lên sầu vơi.
Ta xa rồi em nhé, đường em, em cứ vui
Đừng về bên gác trọ, để mặc tôi với đời
Em đi thật xa, quên hết chuyện ngày qua
Ở đây dù mưa gió, một mình tôi sẽ đi qua.
Em có nhớ không em? vào cuối đông năm đó
Con đường tình rất nhỏ, đón ta vào mùa xuân
Đi bên em lộng gió, có hương thơm ngào ngạt
Có tiếng ca dạt dào, làm ấm lại tình xuân.
Đường thương đau đày ải nhân gian ai chưa qua chưa phải là người
Trong thói đời, cười ra nước mắt
Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu giờ giàu sang quên kẻ tâm giao
Còn gian dối cho nhau.