Cố níu để làm chi, khi tình duyên lở làng nợ đã hết vương mang
Cố níu để làm chi còn lại được những gì khi người đã ra đi
Còn gì nữa mà mong ôm khối tình vô vọng cho lòng sầu mênh mông.
Thôi nhé anh ơi từ đây duyên lỡ
Tình xưa đã khép vương vấn thêm chi
Khi mộng mơ xóa mờ dĩ vãng
Anh nhận ra năm tháng phôi pha
Ngỡ rằng yêu biết đâu là thương.
Đã lâu về thăm lại, trường cũ ngày thơ
Khi ta học trò, tuổi hoa bướm trong mơ
Những tán bàng xòe ô, xen màu hoa phượng vĩ
Rạo rực trong những mùa thi
Rong ruổi khắp đất quê có tiếng hò dài năm tháng
Bước mẹ bước con nhịp nhàng đường làng hoa trắng bờ đê
Từng nhịp cầu tre qua trơn trợt chân nhịp bước nhẹ nhàng
Thương mẹ hoa cúc mỉm cười trong nắng vàng trên quãng đường đê.
Khẽ chạm vào nụ hồng chưa vội nở.
Thướt tha trong một chiều mênh mang.
Ôi cánh hoa lang thang trong nắng gió.
Thoang thoảng xa đưa tỏa làn hương trong đêm.
Những ngày xa quê hương là những ngày mang đau thương
Một ngày xa quê hương là một ngày mang đau khổ
Một ngày không nắng ấm và một ngày không mưa rào
Một ngày thiếu hơi thở của đồng cỏ nước Việt Nam.
Ai đã nghe câu chuyện, Điệp Lan một thuở dưới mái trường xưa
Mối tình ngây thơ , đẹp như hoa tím vít song thưa bên thềm
Điệp thường hẹn Lan từng chiều vắng chùa xa
Nghe chuông ngân lên tiếng kinh cầu thắm tình ta
Đời xinh như khúc hoan ca
Cùng trang cùng lứa chúng tôi cùng đơn vị thương mến nhau chung một toán
Giã từ Sài Gòn yêu nửa đêm tâm sự lính mơ kiếp tha hương đồng hành
Vui chung cuộc hành trình phong sương chưa lần bước ba tháng dài được là bao
Hỏi em em lại khóc bàn tay đan níu lại xin thời gian chưa qua mau
Thức trọn đêm trường ngoài trời mưa mãi như vùi lấp cuộc đời
Cố nhủ lòng quên càng ray rứt thêm hoài niệm anh với em
Đường tình đơn phương đi hoài vào ngõ tối
Người tình tôi thương đã về bến vui rồi
Người ta sánh đôi, tình đẹp như biển khơi
Tôi như cánh rong buồn trôi.
Đêm nay con ngồi thầm lặng nhớ về cha
Nhớ ngày con thơ dưới ánh nắng chiều tà
Cùng cha thả diều giữa khung trời bát ngát
Ngọn gió quê nghèo ôi mát rượi lòng con.