Người đã xa tôi rồi
Đường tình mòn gót chân lẻ loi
Ngày xưa ta chung đôi giờ mình tôi đơn côi
Tan nát lòng người ơi người hỡi.
Chốn quê nhà ta lam lũ quanh năm nhưng nay vẫn còn túng thiếu
Bố mẹ ơi mong con đời no ấm nên chúng con phải xa nhà
Rời quê cũ xa hai đứa em thơ xa cha mẹ già neo đơn
Bước sang xứ người tay vai mang hành lý ôi đau thương nhiều lắm
Ai ơi thấu cho chăng cuộc sống xa nhà
Còn lại đêm nay nữa thôi ngày mai mỗi đứa mỗi đường
Em ở lại hậu phương còn anh trăm ngàn hướng
Thôi biết nói gì cho cạn lời mến thương
Nhìn nhau lần cuối xin gói trọn niềm yêu thương.
Sài Gòn bây giờ những con phố lặng thinh
Chẳng có bóng xe tấp nập nơi đô thành
Em và con hãy ở yên nơi đó
Đừng đợi anh về để nguội bữa cơm canh.
Ngày mới quen nhau chúng mình hay ước rằng
Một mái nhà tranh hai quả tim vàng
Dù nghèo hay sang tình mình chớ nên phụ lòng
Yêu mãi muôn đời không hề lìa xa.
Phi Nhung ơi em đã đi thật rồi
Em đã về lòng đất mẹ bơ vơ
Để lại nơi đây héo hắt nụ cười
Cho bao người đau xót lệ tuôn rơi
Em đi rồi nhịp phách cũng chơi vơi.
Ngoài kia đang lặng im
Một thế giới hoang tàn
Từng góc phố không người
Cuộc đời sao lạ thế
Người khuyên tránh xa nhau
Ba thằng bạn cùng chung nhau chí hướng
Ba phương trời sao lại gặp nhau đây
Lúc bên nhau ba anh em cùng vui cười
Chia sẽ ngọt bùi hạnh phúc đắng cay.
Đêm đêm anh vẫn chờ em về bên gác nhỏ
Con phố hôm nào thì giờ vắng bóng người ơi
Lời thề năm xưa giờ lá úa thay màu
Giờ em đã thay lòng quên những ngày ta đã mơ.
Mùa mưa năm đó anh trở về tôi bùi ngùi
Gặp lại nhau chiều sân ga cũ mưa rơi
Hai đứa đổi trao những lời hẹn năm nào
Mùa mưa năm tới anh trở về thăm tôi nhé!