Tôi vẫn thường làm thơ vẫn thường mộng mơ
Thuở xuân thắm tươi cười say đắm yêu người
Tôi thường ngắm hoàng hôn buông xuống
Chạm đến chân trời mà lòng buồn
Thương nhớ ai xa vời.
Kết thúc rồi có phải vậy không anh
Duyên chúng mình không nợ đành chia ly
Vì con tim chẳng còn chung nhịp thở như ban đầu
Vì lòng anh đổi thay nên chúng mình rời xa nhau.
Chiều không nghiêng nắng, xóm vắng lưa thưa
Buồn ơi là buồn
Hàng cây xơ xác, bên mái tranh xiêu
Tìm người em nhỏ bé, thuở xưa chung vách nghèo
Bao tiếng cười, vui hát ca.
Số phận con người, tựa như tờ giấy trắng
Người đời viết lên, bao cay đắng tủi hờn
Ai Biết có đâu hay, ta mang nhiều nỗi niềm
Kiếp phong trần, dòng đời vẫn lặng trôi.
Xa nhà đã mấy năm
Nhớ quê hương đậm đà, nhớ thương cha mẹ già
Lòng con đau quặng thắt, bao năm nơi xứ người
Lệ cay khoé mi buồn đời con sương gió mẹ ơi.
Duyên đã không nợ thôi mình phải đành xa nhau
Thà người đừng yêu yêu rồi đau khổ để mình anh đắng cay
Em đừng níu kéo để tim này đừng đợi chờ
Dù người ra đi mà lòng anh quặn đau xót xa cũng vì thương.
Hạnh phúc gia đình nhiều người mơ cũng chẳng có
Nhưng có những người đành lòng dứt bỏ chẳng lo
Người chê cái nồi cá kho chê bữa cơm đói no cơ hàng
Cất bước lên đô thành em sống cuộc đời giàu sang.
Mình con yêu nhau, sao anh đành nói câu chia lìa
Chẳng lẽ em sai, hay tại anh gian dối đôi ta
Lặng nhìn anh đi, lòng em chua xót nghẹn ngào
Nước mắt em tuôn trào, khóe miệng mặn đắng thương đau.
Còn gì đâu mà nhớ còn gì đâu mà chờ
Yêu thương như ván cờ em làm con chốt sang sông
Em đi lấy chồng con nước xuôi theo dòng
Nặng lòng chữ hiếu em ra đi tình lỡ mộng.
Tôi lớn lên giữa thời bom đạn một vùng quê gian nan khốn khổ nghèo nàn
Từng chiều mưa giăng bay trong mưa khói mịt mù
Bom rơi theo những cánh dù của người anh
Trên vai lạnh đầy sương gió.