Kết thúc rồi có phải vậy không anh
Duyên chúng mình không nợ đành chia ly
Vì con tim chẳng còn chung nhịp thở như ban đầu
Vì lòng anh đổi thay nên chúng mình rời xa nhau.
Sài Gòn im lắng, nửa đêm mưa quạnh hiu
Bên mái hiên nhà tí tách giọt mãi rơi
Từng giọt mưa rơi, như tiếng than ai thở dài
Bên xóm nghèo hắt hiu.
Đêm tối trời chờ giặc trông hỏa châu rơi
Anh thả hồn ngược về dĩ vãng xa xôi
Những đóm hỏa châu le lói trên tuyến đầu
Như mắt em rưng sầu đầu thu năm đó
Sương gió trên quê hương
Đưa tiễn nhau xa trường níu buồn nhớ thương.
Có một cuộc tình, không gọi là tình yêu
Chẳng phải tình nhân hay ước hẹn duyên lứa đôi!
Năm tháng bên nhau, ấp yêu từng kỷ niệm
Đắng cay ngọt ngào nồng thắm gửi vào tim.
Tình buồn lang thang, lòng đau tim héo sầu
Người đành xa tôi, để tôi bước lạc loài
Còn đâu những khi, bước về chung lối đó
Tình buồn mênh mang, khơi lòng bao kỷ niệm.
Cuộc đời sinh ra, mấy ai được lựa chọn
Giàu nghèo cao sang, tình duyên lắm bẽ bàng
Người đành ra đi, hạnh phúc tan vỡ rồi
Thôi chút ưu phiền, vào gốc tối hư vô.
Xuân về trên khắp nẻo mẹ ơi
Âm thầm thương nhớ mà lệ rơi
Từ khi xa vắng trong cuộc đời
Là khi nước mắt con rã rời
Vùi chôn tiếng cười.
Mình gặp nhau đây bao tháng ngày âm thầm nhớ
Tưởng rằng đang mơ trong đời thôi nhưng có ai ngờ
Ngồi kề bên nhau rượu nâng ta trút cạn dòng
Vị nồng cay môi như xóa dần niềm đau.
Viết lời: Đoàn Lâm
Tại vì ai mình nay thành xa lạ
Tại vì ai mình đành phải chia tay
Đừng đổ lỗi do ai hay đổ lỗi do trời
Mà vì đường đời mình chưa hiểu được nhau.