Đời tựa chiêm bao đừng ham mê sang giàu
Đừng vì chữ tiền mà đánh mất lương tri
Sống an nhiên không oán trách than phiền
Giữ lấy thân mình trong sạch được mấy ai.
Em hay nói cùng anh, đời niếu không có tiền thì làm sao để sống
Anh thấy mấy người xưa nghèo đến cho tới già vẫn hạnh phúc thôi mà
Bởi em nào có muốn tình yêu thật con tim, chỉ mơ đến xa hoa
Có nhiều tiền rồi sao , rồi khi mình nhắm mắt , có mang theo được không ?
Chuyện xưa em với anh cùng chung số phận nghèo
Ước hẹn trầu cau mà ngờ đâu đời gieo bao trái ngang
Cha mẹ thương không tính chuyện giàu sang
Chỉ cần mai và mối lời thăm hỏi họ hàng.
Nói đi em dù chỉ một lời
Cho dù những lời tan nát lòng đau
Lòng anh đâu muốn xa rời
Vì em bước đi theo người
Nên thôi đành ôm hận từ đây.
Viết lời: Đoàn Lâm
Hai đứa yêu nhau, từ khi còn mười sáu
Tháng ngày mộng mơ, ai biết đời lắm bể dâu
Em hỏi anh rằng, nếu mai sau này dẫu đôi mình không có nhau
Anh có còn nhớ em không.
Thôi nhé đừng buồn nghe em ơi
Đâu biết trời xanh mây đang vần vũ
Cơn mưa chiều bất chợt giữa con đường
Phố buồn xao xác tiếng mưa rơi
Sao anh lạnh lùng,bỏ lại mình em
Bao đêm vắng canh thâu
Em nuốt lệ làm vui,bên gác nghèo huồn hiu hắt
đắng cay đã bao ngày,sao nỡ đành xa bay
Trên thế gian này mỗi người phận số
Than thở làm chi nào đâu được gì
Dù rằng hôm nay trắng tay, nhưng nụ cười luôn tìm thấy
Mái tranh nghèo sum vầy biết mấy
Tình cờ gặp nhau mình chia xa biết bao ngày
Lời ca thuở nào ngân ngấn mắt lệ nhớ nhau
Rồi thời gian trôi anh đây em đó vô tình
Chỉ xa cách mỗi con đường sao còn mãi lãng quên nhau.