Hai đứa mình quen nhau, ba bốn năm rồi
Anh biết anh nghèo làm sao dám nói ra
Để chờ người ta theo chồng anh bối rối
Mai mối xong rồi mẹ cha tính chuyện cao trầu
Ta sống trong kiếp người với vạn vật tự nhiên
Ai bảo không ưu phiền mỗi người mang nỗi niềm riêng
Dòng đời ai ơi đã đôi lần trôi nổi
Lúc phiêu dạt phương nào xô đẩy dưới vực sâu.
Xuân về trên khắp nẻo mẹ ơi
Âm thầm thương nhớ mà lệ rơi
Từ khi xa vắng trong cuộc đời
Là khi nước mắt con rã rời
Vùi chôn tiếng cười.
Mình gặp nhau đây bao tháng ngày âm thầm nhớ
Tưởng rằng đang mơ trong đời thôi nhưng có ai ngờ
Ngồi kề bên nhau rượu nâng ta trút cạn dòng
Vị nồng cay môi như xóa dần niềm đau.
Viết lời: Đoàn Lâm
Tại vì ai mình nay thành xa lạ
Tại vì ai mình đành phải chia tay
Đừng đổ lỗi do ai hay đổ lỗi do trời
Mà vì đường đời mình chưa hiểu được nhau.
Into:
Con đường dài từng bước cha đi
Thầm lặng nghe cay đắng cuộc đời
Giọt sầu nào giữa nắng trưa rơi
Rơi xuống làm nhạt phai màu áo.
Chuyện xưa năm nào, vọng về trong nỗi nhớ
Bao kỷ niệm thơ, ngỡ xa cách lâu rồi
Nàng yêu loài hoa, mang tên là trinh nữ
Cánh hoa tím buồn, khi nàng tuổi mộng mơ.
Ngày sinh con ra, mẹ ơi bỏ con sao đành?
Ngày con sinh ra đâu còn hình bóng của cha
Mơ về tuổi thơ thèm nghe câu hát mẹ ru
Mơ mái ấm gia đình đời vui con khẽ gọi cha