Khi đời ta nguy nan còn ai sống chân tình, giữa biển người thế gian?
Chẳng một ai quan tâm chỉ buông lời sát thương gặp mặt như chẳng quen.
Đêm 30 pháo hoa sao lòng con khắc khoải
Nỗi ưu hoài lại dâng trào chẳng thể nguôi ngoai
Ngồi ngẫn ngơ con nghĩ đến quê nhà
Thương nhớ song thân mà trên mắt lệ trào ra
Đời lắm u hoài tình duyên vốn không may
Đâu biết được ai bạc bẽo hay thật lòng
Ước vọng chân thành mà sợi tình mỏng manh quá
nên đôi ngã lìa xa
Thấy xuân sắp về lòng bao não nề
Cách xa làng quê mấy năm làm thuê
Mà sao cứ thế vẫn mãi lê thê
Vất vả ngày đêm tứ bề, đường sao thấy dài ghê
Tôi gác lại chuyện tình mộng mơ
Rời người thân với bao lũ bạn học trò
Hành trang mang theo chỉ là ước nguyện
Bỏ lại bao kí ức thuở xa xưa lúc tuổi còn thơ
Một đêm buồn mưa hắt hiu
Khu phố ngày xưa vắng lạnh tiêu điều
Người xa người sầu cô liêu
Bao thương nhớ chơi vơi
Chìm theo tiếng mưa nhẹ rơi.
Nhìn bánh xe xoay vòng mà lòng anh bao niềm nhớ
Nơi ấy có chàng khờ thầm chạy theo cô nàng thơ
Chiều tan trường mưa rơi khắp lối chốn ta về
Cánh tay chưa vẫy chào mà ánh mắt đã vội trao.
Viết lời: Đoàn Lâm
Viết lời: Hào Lê
Dòng nước lũ ôi từ đâu đổ đến
Cuốn trôi đi nhà cửa với bao người
Do trời cao hay bàn tay nhân quả
Bao đau thương gieo rắc khắp miền Trung.