Em theo người về nơi xứ lạ
Bỏ anh một mình trên bến vắng đợi mong
Chiều qua bến sông hiu hắt bóng con đò
Văng vẳng câu hò điệu buồn khúc hát tương tư
Sau những lần gối mỏi
Tìm cuộc vui tàn từng đêm
Những lần hồn u mê
Dưới mắt giai nhân một đêm
Nay đã trôi theo ngày quên
Từ khi biết sống trọn cho đời lính
Thôi hết rồi người đã xa tôi
Quên hết lời thề ngày xa xôi
Quên đường xưa lối qua ngậm ngùi
Nghe thời gian bước đi bồi hồi
Hai ta cùng chung lối.
Trăng sáng soi đêm rằm em còn tuổi mười lăm
Chưa lần nhớ ai thương thầm chỉ chờ tôi sang ghé thăm
Thăm giàn thiên lý thơm thơm mùi hoa chớm nở
Đom đóm bay về, tìm hương đốt đèn.
Trên đường đi về tình cờ tôi gặp em
Người con gái trên lầu cao sau hàng chậu hoa mười giờ
Hoa mười giờ nở, đỏ rực giờ thôi hồn chôn chân tôi đứng lặng câm
Lung linh màu mắt tóc mây vương nắng hạ
Tôi cứ mải mê nhìn nàng thẹn thùng bốn mắt nhìn nhau
Nàng cười như mơ để hồn tôi ngẩn ngơ
Bao năm xuôi ngược khắp miền hành quân ngày đêm
Gian lao nhưng lòng vẫn nặng tình yêu núi sông
Cho nên nhiều khi biết người yêu nhớ
Trang thư vài câu làm tin thế thôi
Nàng hay trách hờn người tình biên ải
Bảo rằng vì ai nỡ đành nhạt phai
Anh đã lén yêu em năm ấy thơ dại chưa biết sầu
Hai đứa học chung trường đường hoàng hôn trong lá thu rơi
Nhìn hoa lá xinh tươi cho ước mộng tô thắm màu
Ôm ước mơ xa vời một ngày mai tương lai sáng tươi
Ở nơi nào cũng nhớ về quê hương
Ở nơi nào cũng có tình yêu thương
Em đi mây gió u buồn
Biết nơi xa đó có gì vui hơn
Riêng tôi ôm mối tơ lòng vấn vương
Trong thế gian đang vui mừng đón xuân
Chắc nàng xuân năm nay đẹp bội phần
Ngắm rừng hoa mai đua nở tuyệt trần
Đổi hương thay phấn giữa đêm chờ tin báo xuân
Tôi xin vào cuộc gian nan
Để được đi và được nghe những bước xa thị thành
Ngửa mặt nhìn trời khi rét mướt
Đêm đêm ngủ vùi bờ chân ướt vai sương